Lọc Truyện

Thanh Âm Của Trái Tim

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trần Bảo Gia Hoàng đích thị là tên của anh, một con người trẻ tuổi nhưng đã sớm biết cách phát huy tài năng của mình.

Nhìn thì có lẽ chưa đến ba mươi tuổi nhưng tuổi thật sự của anh đã là... Ba mươi bốn tuổi, một trong nhiều yếu tố quan trọng trong sự phát triển sự nghiệp không thể không nói đến sự góp phần của vẻ bên ngoài. Chính là thể hiện ra là một người ăn mặc gọn gàng, tươm tất, khiến vẻ ngoài của họ trở nên sáng hơn trong mắt người khác, bằng như thể hiện sự tôn trọng với người đối diện.

Gia Hoàng vốn mồ côi ba mẹ từ nhỏ, và anh đã được ông nội nuôi dưỡng. Anh đã trải qua tuổi thơ khốn khó không có ba mẹ bên cạnh như các bạn đồng trang lứa. Thuở còn đi học, các bạn luôn chế giễu anh là thằng không ba không mẹ, và rằng anh được ông nội nhặt từ viện mồ côi về nuôi, tính cách vốn hướng nội ít nói, anh càng là đối tượng bị bạn bè trêu ghẹo ức hiếp, anh không biết cách phản kháng lại nên chỉ đành lặng lẽ ngậm ngùi chịu đựng những lời nói vô tình đang cứa vào tâm hồn trẻ thơ.

Tuy thiếu thốn tình thương của ba mẹ, nhưng bù lại anh rất được ông nội yêu thương, ông là một người chu đáo và sâu sắc, do đó anh dần học được tính cách kiên trì và chịu khó của ông.

Những mảng ký ức rời rạc còn sót lại, anh nhớ mình từng có một gia đình hạnh phúc có ba và mẹ bên cạnh, lúc ấy gia đình anh đang làm ăn phát đạt, nhưng sự cố đã bất ngờ xảy ra, trong một chuyến công tác nước ngoài trên chiếc máy bay định mệnh, ba mẹ anh đã vĩnh viễn ra đi mà chưa một lần được nhìn mặt đứa con trai bé nhỏ lần cuối cùng, họ ra đi trong sự đột ngột.

Vụ tai nạn khiến cho gia đình anh gần như sụp đổ mọi thứ từ tinh thần lẫn kinh tế, ông nội anh phải nén nỗi đau mất con trai và con dâu, một mình gồng gánh công ty mà con trai đã vất vả gầy dựng, không thể nào tưởng tượng được, một người đã ở tuổi đáng lý ra phải hưởng phúc bên con cháu, nay phải một mình chăm sóc đứa cháu trai duy nhất, còn phải lo duy trì công ty, lúc ấy anh chỉ mới năm tuổi. 

Bù lại vì tố chất thông minh, Gia Hoàng đã sớm lập được nhiều thành tích trong học tập và một số môn năng khiếu, phần nào anh đã khiến ông yên tâm về sự nghiệp, trong tương lai không xa, anh sẽ kế thừa công ty của ông.

Có lẽ vì tuổi thơ khác biệt, nên anh cũng có cá tính của riêng mình, không tỏ ra như một người có tiền của chỉ biết nghĩ đến lợi ích phù phiếm của bản thân, luôn tìm cách sa đọa mình trong những trò vô bổ của xã hội để đốt tiền, bản thân anh vô cùng khinh những con người đó, dễ dàng sa ngã vào những thứ ấy.

Anh luôn tự hỏi mình xung quanh có mấy ai là thật lòng thật dạ đối đãi với mình? Với vị trí hiện giờ, anh nhận biết bao lời xu nịnh của kẻ dưới, nhận ra rõ hơn họ chỉ luôn mang một chiếc mặt nạ khi đối diện với anh, anh cần lắm một người luôn bên cạnh anh, thậm chí khi anh suy sụp và tệ hại nhất.

Nhưng trong thương trường, để làm tốt những gì mình muốn đôi lúc phải bỏ qua tình cảm, cần phải dùng lý trí và lập trường kiên định.

Tuy có vẻ hoàn hảo là thế, anh cũng từng trải qua bao nhiêu mối tình, nhưng chẳng đi đến đâu, lâu nhất là ba năm. Trong khi anh, một người nằm trong tầm ngắm của các cô gái, thì với anh mà nói có lẽ họ yêu tiền của anh nhiều hơn là yêu chính anh thật sự, cũng không sai, không có tiền thì làm gì cũng khó, có tiền rồi việc gì cũng trôi chảy, nhưng nếu không biết kiểm soát bản thân bởi những dục vọng do đồng tiền chiêu mời đến, sớm muộn sẽ bị hủy hoại, ông của anh đã từng nói với anh những điều như thế, ông vốn là người của thế hệ trước, một thế hệ được xem là khá “cổ hủ”, và nói đầy những câu triết lý nhân sinh, anh không hẳn đồng tình tất cả, nhưng cũng có đôi lúc ông nói đúng.

Trong mắt cấp dưới, anh là một người sếp biết quan tâm nhân viên của mình và có đôi lúc cũng khá là khó tính, với người lớn hơn, anh là một người biết tôn trọng và biết cách cư xử. Anh có một đặc điểm rằng, hễ anh muốn gì, nhất định sẽ kiên trì đến cùng, không chỉ vì sự mong muốn, mà còn thử thách chính mình.

"Anh là..." - Cô chưa kịp nói hết câu, thì anh thản thiên quàng tay ôm lấy vai cô tỏ ra thân mật. 

Không thích bị đụng chạm bởi một người lạ mặt, tức thì cô vùng vai đẩy tay anh ra khỏi nhưng vô ích, cứ như anh ta muốn nói rằng: nhất quyết không buông. 

Uyển My bất lực nhìn anh ta, nếu không có ba cô ở đây thì nhất định cô sẽ dẫm mạnh vào chân anh ta bởi cái tội mất lịch sự với phụ nữ.

Cô biết mẫu người như anh quá là vừa mắt người vốn lâu ngày trông ngóng con rể như ba mình, thật là chẳng khác nào cá gặp nước, kỳ này cô lại bị hai người đàn ông này quay như chong chóng mất thôi.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, khi tâm tình bớt xao động đi đôi chút thì cô nhận thấy trông anh rất quen, như cô đã gặp đâu đó, nhưng ở đâu nhỉ? Cùng với cái tính nhớ trước quên sau như một đứa trẻ, chắc là cô đã gặp anh ở đâu đó trong một dịp tình cờ nào đó? 

"Các con đã quen nhau bao lâu rồi?"

Ba của cô lên tiếng hỏi Gia Hoàng, trông gương mặt ông vô cùng vô cùng hài lòng "con cá" mà cô con gái mình bắt được. Đúng là một "con cá" lớn, nhất quyết không để giuộc được. 

Gia Hoàng như trầm tư một hồi, nửa đùa nửa thật:

"Thật ra bọn con đã gặp nhau từ rất lâu rồi, chỉ tạm thời mất liên lạc, chúng con chỉ vừa gặp lại nhau gần đây thôi."

Uyển My không hiểu những gì anh ta nói, lại là nói dối, nhưng sao trông vẻ mặt nghiêm túc thành thật đến vậy?

Cô đâu có biết được là những năm khi Gia Hoàng còn làm sinh viên, anh từng đoạt giải trong các cuộc thi diễn kịch của trường, lẽ thường tình nói dối nhưng trông rất thật.

Đang lúc nói chuyện thì ba Uyển My nhớ ra lịch trình sắp tới của mình, ông vội nhìn xuống chiếc đồng hồ màu vàng kim trên tay: 

"Thôi chết, đã đến giờ hẹn với khách rồi." - Ông quay sang tìm chiếc cặp sách đen của mình, rồi bật dậy.

Gia Hoàng và Uyển My cũng cùng đứng dậy, bất giác lúc này anh mới bỏ tay ra khỏi cô.

Uyển My mừng thầm, chỉ cần đợi ba cô rời khỏi phòng thì…

“Hai con cứ ở lại nói chuyện, ba đi trước.” - Rồi ông nhìn sang Gia Hoàng “Chú đi trước nha con, hẹn gặp lại sau, khi nào có hàng chú sẽ báo cho con hay.” - Sau đó ông rời đi.

Gia Hoàng cũng gật đầu lắng nghe ông.

Khi ba Uyển My đã rời đi trong sự vội vàng, để lại hai người họ ở lại trong phòng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT