Cho dù xảy ra chuyện gì, con gái bị mẹ mình đuổi đánh ngay trước mặt mình, trong lòng luôn không thoải mái.Nếu đây là người ngoài, hắn ta đã sớm cho ăn đạp, nhưng đó là mẹ mình.Bà cụ đánh mấy cái cũng không đánh được, ngược lại đánh lên người Hứa Kiến Sinh, dùng hết chút sức lực rồi, đứng trợn mắt thở hổn hển.Lưu Xảo thấy bà cụ hết sức, lập tức đi ra: “Mẹ, bây giờ anh cả trở về, mẹ bớt giận trước, nói chuyện với anh cả.
Đang ở bên ngoài, người ta thấy thì không hay.”Không hổ là con dâu mà bà cụ thích nhất, lập tức nói đến đáy lòng của bà cụ.
Đánh nhau trước cửa quả thật không hay.Bà cụ trợn mắt nhìn Hứa Nam Nam, nếu không phải con nhỏ chết tiệt này chạy ra ngoài, bà ta sẽ không nổi giận trước mặt người ngoài.
Mặt mũi đều bị mất hết!Khuyên can mãi, cuối cùng bà cụ vào trong nhà.
Hứa Kiến Sinh đi theo sau, thấy Hứa Nam Nam không nhúc nhích, bèn đi qua kéo cô cùng đi vào.
Hứa Nam Nam khó chịu hất tay của hắn ta ra, tự vào trong nhà.Trong phòng, Lưu Xảo nhiệt tình rót nước cho Hứa Kiến Sinh: “Anh cả, sao chị dâu không về?”Trương Thúy Cầm ngồi trên bàn vừa ăn cơm, vừa nói: “Đúng vậy, Hồng Hồng và Lỗi Tử nhà em cũng chưa về, em cũng nhớ chúng nó.”Hứa Kiến Sinh hơi lúng túng: “Anh nghe nói nhỏ Hai và nhỏ Tư đều bị bệnh, cho nên về trước.”“Sao, con sợ mẹ đối xử tệ với con gái con, nên mới vội vã trở về.” Bà cụ lập tức nổi giận, vỗ mạnh bàn cơm.“Mẹ, con không có ý này.” Hứa Kiến Sinh nhức đầu nhìn bà cụ.
Mẹ hắn ta có tính hiếu thắng, không ai có thể không nghe theo bà ta.Hứa Nam Nam nhếch miệng, nhìn cha ruột của nguyên chủ như vậy, chắc chắn là không trông cậy được.
Còn mẹ ruột...!con gái ruột bị bệnh cũng chưa về thăm, chứ đừng nhắc tới.Cô lập tức mất chút hứng thú với vợ chồng Hứa Kiến Sinh, cũng không muốn hiểu họ, cô ngồi ở bàn cơm bưng bát ăn cháo.Hứa Kiến Sinh trở về vẫn có chút lợi ích, cuối cùng có thể ăn no.
Thừa dịp có cơ hội, phải ăn nhiều chút.Hứa Nam Nam ở bên kia ăn nhiệt tình, bà cụ lại đối mặt với Hứa Kiến Sinh.Bà cụ cảm thấy con trai vừa nghe con gái bị bệnh đã chạy về nhà, là không tin tưởng người mẹ này.
Không được tin tưởng, chính là không có uy tín, chắc chắn bà cụ không cho phép chuyện này.“Tôi đúng là gây nghiệp chướng, khổ cực trông con cho anh, mà anh còn lo tôi đối xử không tốt với con anh.
Vừa nãy anh cũng thấy, cả ngày con gái anh chọc tức tôi, sớm muộn có một ngày tôi sẽ bị nó chọc tức chết!” Bà cụ vừa nói, vừa lau nước mắt.Ông Hứa đã ăn no, thấy bà cụ khóc, bèn đặt bát đũa xuống bàn, nhìn Hứa Kiến Sinh nói: “Kiến Sinh, nói chuyện với mẹ anh kiểu gì thế, mẹ anh khổ cực cả đời, già rồi còn bị anh chọc tức!”Hứa Kiến Sinh cũng luống cuống, xoa bàn tay: “Mẹ, con sai rồi vẫn không được sao, con sai rồi, mẹ đừng nóng giận.”Trương Thúy Cầm hừ hừ hai tiếng: “Anh cả, cũng không phải bọn em nói anh.
Đúng là anh có lỗi với cha mẹ.
Ban đầu anh mười mấy tuổi đã đi làm lính, mười mấy năm không về nhà, còn không là Kiến Hải giúp anh chăm sóc cha mẹ.
Bây giờ anh sống tốt trong thành phố, thì xem thường người thân nghèo khổ trong nhà, trở về đã chọc tức cha mẹ.”Mặt của Hứa Kiến Sinh cũng đỏ lên, mười mấy năm không ở nhà, là hắn ta nợ gia đình.Bà cụ thấy sắc mặt của con trai, cũng không khóc, chỉ Hứa Nam Nam nói: “Nếu con vẫn có hiếu với mẹ, hôm nay hãy dạy dỗ con nhỏ chết tiệt này, mẹ sống đến từng tuổi này, còn để một đứa cháu coi thường, đời này mẹ chưa từng tức như vậy!”Hứa Nam Nam ăn no sờ bụng, nghe lời nói của bà cụ thì lập tức nhìn Hứa Kiến Sinh: “Cha, cha đánh đi, đánh chết là tốt nhất, con sống quá đủ rồi.
Mỗi ngày làm việc mệt như trâu, đến miếng ăn cũng không có.”.