Hình như Hứa Hồng cũng không để ý những chuyện này, kéo tay Lý Tĩnh: “Bác gái, cháu đi giúp bác làm, mọi người đều nói tay nghề của bác tốt, cháu muốn học.”Lý Tĩnh nghe vậy thì mở cờ trong bụng, lập tức kéo chị ta nói: “Được, bác dạy cháu.”Trong phòng khách chỉ còn lại Hứa Kiến Sinh và ba chị em Hứa Nam Nam Tam.Hứa Linh sáu tuổi đứng bên cạnh Hứa Kiến Sinh, giương mắt nhìn hai chị em.
Từ lúc hai người Hứa Hồng vào nhà đến giờ, cô bé chưa từng nói câu nào, rõ ràng tình cảm với mấy người đó cũng không ra làm sao.Cô bé không phải đứa em gái mà Hứa Nam Nam vừa mở mắt đã quen như Hứa Tiểu Mãn, cho nên Hứa Nam Nam có hơi do dự về vấn đề đối xử với cô bé, lo sẽ vướng víu quá nhiều.
Hứa Tiểu Mãn thì không suy nghĩ chuyện này, thấy mọi người đều đi thì lập tức nhảy xuống dắt tay Hứa Linh, nở nụ cười: “Nhỏ Năm.”Nghe thấy Hứa Tiểu Mãn gọi tên, Hứa Nam Nam suýt bị sặc.Lúc Hứa Tiểu Mãn gọi đám người Hứa Hồng, đều gọi chị thêm tên, cô còn tưởng Hứa Tiểu Mãn gọi anh chị em cũng không gọi tên mụ, không ngờ cũng gọi như bà cụ.Nhỏ Năm Hứa Linh được chị kéo thì vô cùng vui mừng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ sắc mặt mừng rỡ: “Chị Hai.”Đừng tưởng cô nhóc còn nhỏ, trong lòng cô nhóc cũng biết mình chỉ có hai chị ruột, chị Cả và chị Hai.Chị Hồng Hồng và chị Mai Tử đều không phải chị ruột.Hai cô gái nhỏ kéo tay cười với nhau, trông rất ngốc, lại khiến Hứa Nam Nam không khỏi chua xót.Hứa Kiến Sinh thấy cảnh này lại rất vui vẻ yên tâm.
Cho dù con của mình chia cách bao xa, thì luôn còn tình cảm, chứng minh đứa bé đều là người coi trọng tình cảm.Nhưng mà lúc nhìn Hứa Nam Nam, hắn ta vẫn cau mày một cách khó nhìn ra.Trước đây con gái lớn cũng rất coi trọng tình cảm, lúc thấy Hứa Linh thì luôn là người đầu tiên đi qua ôm.
Lúc này lại không nói một câu với Hứa Linh, xem ra thật sự thay đổi rồi.“Nam Nam, thái độ của con với mẹ con vừa nãy không được tốt, lát nữa đừng như vậy.
Mẹ con vẫn luôn suy nghĩ cho các con, quan tâm các con, lo nghĩ cho các con, thái độ trước đó của con khiến mẹ con tổn thương.”“Vậy con nên có thái độ gì, cha dạy con đi.” Hứa Nam Nam ăn uống no, sắc mặt bình tĩnh nhìn Hứa Kiến Sinh.Hứa Kiến Sinh im lặng một lúc: “Con, sao con không hiểu chuyện như vậy chứ?”“Con không biết cái gì là hiểu chuyện, nếu hiểu chuyện chính là bảo con lấy kẻ ngu, vậy con thà không hiểu chuyện.
Cha, bây giờ ông bà và mẹ không ở đây, con chỉ hỏi cha một câu, cha đối xử với con gái ruột của cha như vậy có đáng không? Sau này là ai dưỡng lão cho cha, là cháu của cha, hay là con gái ruột của cha? Nếu như không muốn con gái ruột dưỡng lão cho cha, vậy con không còn gì để nói.
Sau này cha đừng để ý con và Tiểu Mãn nữa.
Nhưng cũng đừng mong bảo con nghe lời cha, lấy kẻ ngu.”“Con...” Hứa Kiến Sinh cảm thấy lời của con gái rất quá đáng, muốn phản bác đôi câu, nhưng lời đến khóe miệng cũng không biết nói gì.Ai dưỡng lão? Chuyện này còn cần suy nghĩ sao.
Nhất định là con của hắn ta dưỡng lão.
Hắn ta cũng nghĩ rồi, ba đứa con gái, luôn có một đứa có thể ở nhà chọn người ở rể.
Như vậy có thể gánh vác gia đình, lo ma chay cho hắn ta.Nhưng bây giờ con gái hỏi thế, trong lòng hắn ta lại cảm thấy hình như chuyện này khác với trong tưởng tượng.Thấy sắc mặt của Hứa Kiến Sinh thay đổi, Hứa Nam Nam biết có cách rồi, mặc kệ lần này có thể tẩy não Hứa Kiến Sinh thành công không, ít nhất có thể âm thầm thay đổi, từ từ thay đổi.Cô không trông mong sau này Hứa Kiến Sinh có thể có thay đổi thế nào, nhưng mà ít nhất trước khi cô trưởng thành, có thể tạm thời giúp đỡ cô một chút.Đây cũng là chuyện không có lựa chọn..