Kể ra cũng thật trùng hợp, người đàn bà này lại là mợ của Liễu Nguyệt Như, tên là Tào Mai.
"Mợ, sao mợ lại ở đây? Mợ không khỏe sao?"
Những lời đạo sĩ nói ban nãy, Liễu Nguyệt Như cũng nghe thấy, cho nên mới hỏi thăm mợ mình một câu.
"Ồ, không sao không sao, mợ đến nhờ đại sư xem cho một chút ấy mà".
Ai ngờ Tào Mai vừa thấy Liễu Nguyệt Như đến gần thì cứ như nhìn thấy ma, vội vã lùi về sau vài mét.
"Cái đó... Nguyệt Như à, mợ nghe nói trong nhà cháu có thứ không sạch sẽ, tối qua đến cảnh sát cũng tìm tới nhà. Hiện giờ tình hình thế nào rồi?"
Tào Mai không giấu giếm vẻ lảng tránh, Liễu Nguyệt Như đương nhiên cũng nhận ra nhưng cô ấy không nghĩ gì nhiều.
Tôi bất giác ngẩng đầu lên nhìn đạo sĩ kia.
Anh ta còn phản ứng mạnh hơn cả Tào Mai, mặt tự nhiên xanh lét như tàu lá chuối.
Trong lòng tôi đã hiểu ra, chắc chắn là do đạo sĩ này đi buôn chuyện nên Tào Mai mới biết chuyện nhà Liễu Nguyệt Như
"Liễu phúc chủ, tôi đã nói rồi, chuyện của nhà họ Liễu, Vọng Tiên Các chúng tôi không quản nổi, cô nên tìm cách khác thì hơn".
Gã Đạo sĩ kia chỉ muốn đuổi Liễu Nguyệt Như đi càng nhanh càng tốt.
"Đạo trưởng, tôi tới không phải vì chuyện của nhà tôi. Lần này tôi tới là muốn thỉnh mấy lá bùa hộ thân về mà thôi".
Nói rồi, Liễu Nguyệt Nhưquay sang nhìn tôi.
Lúc này, hai người kia mới để ý tới sự xuất hiện của tôi.
"Là cậu?"
Hình như gã Đạo sĩ kia vẫn còn nhớ tôi, anh ta đứng lên đánh giá tôi một lượt. Sau đó, hừ lạnh một tiếng khinh bỉ.
"Vị Đạo hữu này hình như hôm qua cũng bị dọa cho sợ chết khiếp đấy nhỉ. Có điều cậu cũng rất thông minh, biết tìm đến người có Đạo hạnh cao hơn mình để xin bùa hộ thân".
Nói rồi, anh ta lại lấy từ trong ngăn kéo của chiếc bàn ra một tờ giấy màu vàng.
"Có điều, người anh em, hôm qua cậu cũng nhìn thấy rồi đấy. Thứ ở trong căn nhà đó không phải dạng vừa đâu. Một tấm bùa hộ thân bình thường cũng không có tác dụng. Nay tôi cho cậu một lá bùa cao cấp, hiệu quả gấp mấy lần. Còn giá cả thì, đương nhiên..."
Gã Đạo sĩ kia chưa nói hết câu, tôi phất tay một cái cắt ngang lời anh ta.
Cha nội này lần này chắc chắn lại muốn vòi tới cả nghìn tệ chứ không ít.
Anh ta cũng nói rồi, hiệu quả gấp mấy lần thì giá cả đương nhiên cũng gấp mấy lần.
Mặc dù tôi cũng biết một chút về phong thủy âm dương, nhưng chưa từng nghĩ tới việc dùng nó để kiếm tiền.
Cho nên trong người tôi ngoại trừ chỗ lộ phí mà chú Hai lén lút đưa cho trước lúc đi thì chẳng còn đồng nào.
"Hình như đại sư hiểu lầm rồi, loại giấy vụn này đối với tôi không có tác dụng gì cả. Hơn nữa bây giờ tôi nghĩ thứ tôi cần chỗ anh cũng không có".
Thân là Đạo sĩ, việc đáng khinh nhất chính là giở mấy trò lừa bịp này.
Uổng công lúc trước tôi còn nghĩ anh ta thực sự có chút bản lĩnh.
Hiện giờ xem ra là do tôi đánh giá quá cao anh ta rồi.
"Cái gì? Cậu nói bùa chú của đại sư là giấy vụn ư?"
Nghe tôi nói xong, còn chưa đợi gã Đạo sĩ kia phản ứng lại thì Tào Mai đã nổi điên lên.
Nguyệt Như, thằng nhãi ranh này là ai mà lại không biết tốt xấu dám lăng nhục đại sư vậy?"
Liễu Nguyệt Như nhìn tôi với vẻ khó xử, đôi mắt sáng đảo qua đảo lại. Một lúc sau, dường như Liễu Nguyệt Như mới hạ quyết tâm nói: "Mợ à, người này là chồng chưa cưới của cháu, Trương Ly".
"Chồng chưa cưới? Ồ, hóa ra là cậu ta! Đúng là người nhà quê nên thiếu hiểu biết!"
Tào Mai vừa nghe danh tính của tôi thì lập tức mỉa mai, trên mặt viết rõ hai chữ "khinh bỉ".
"Đúng thật là, năm đó ông già nhà quê kia đi lừa gạt, kiếm được cho một mối hôn sự tốt nên giờ mới mặt dày tìm đến tận cửa đấy nhỉ?"
Tào Mai càng nói càng hừng hực, các cơ trên mặt cũng giật giật theo.
"Bà nói cái gì? Lừa gạt?"
Năm đó ông nội tôi tổn hao dương thọ mặc dù mục đích cuối cùng là vì tôi, nhưng nhà họ Liễu cũng nhờ đó mà phất lên, được hưởng vinh hoa phú quý. Đó là sự thật không ai chối bỏ được.
Nói xấu tôi thì không sao, nhưng không ai được phép lăng mạ ông nội tôi!
"Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Làm ăn đều dựa vào đầu óc với quan hệ, liên quan quái gì đến phong thủy. Liễu Chấn Quốc cũng đúng là đồ ngốc, lại đi tin lời lão già kia, bán cả con gái mình. Đúng là ngu dốt hết thuốc chữa".
Tào Mai hoàn toàn không để ý đến cơn giận của tôi mà tiếp tục thao thao bất tuyệt, tiếp tục hạ thấp chúng tôi.
"Ha ha, là đồ ngốc phải không? Nếu bà nói Liễu Chấn Quốc ngu ngốc nên mới tin vào việc dùng phong thủy để thay đổi số mệnh. Vậy tôi không biết những người bỏ ra hơn tám trăm tệ để mua một tờ giấy lộn về trị táo bón thì nên gọi là gì? Thiểu năng? Hay là não tàn?"
Mặc dù giọng tôi nghe vẫn rất bình tĩnh nhưng trong đó chất chứa cơn giận ngút trời.
Tào Mai bị khí thế của tôi làm cho sợ hãi, đứng ngẩn ra, mãi không nói lại được câu nào.
"Vị Đạo hữu này, cậu bôi nhọ tôi như vậy không sợ gặp báo ứng sao? Mọi người đều biết bùa chú này đã được tôi làm phép, có thể giải hạn, đem lại may mắn. Vậy mà giờ cậu lại nói nó là giấy lộn?"
Gã Đạo sĩ thấy Tào Mai ngẩn người ra thì cuối cùng cũng không thể im lặng thêm được nữa.
Tôi cười lạnh.
"Nói đây là giấy lộn thì đã là đề cao anh quá rồi! Tôi thấy nó còn không cả bằng giấy lộn! Hòa tro của thứ này vào nước lã rồi uống thì ngoài việc tiêu chảy ra còn có công hiệu gì được nữa?"
Nghe tôi nói xong, gã Đạo sĩ giận dữ đập bàn bốp một cái.
"Chẳng trách vị phúc chủ này nói nhà cậu ba đời lừa đảo. Hứ, tưởng khoác cái áo bào này thì lập tức trở thành thầy phong thủy được hay sao?"
"Cậu bảo bùa chú của tôi không hiệu nghiệm, vậy chứng minh xem?"
Bị tôi bóc mẽ, gã Đạo sĩ bắt đầu chột dạ, có chút mất bình tĩnh.
Mấy thứ bùa chú này trước giờ đều phụ thuộc vào đức tin của con người.
Nếu nghĩ nó hiệu nghiệm thì có nghĩa là nó hiệu nghiệm. Nếu nghĩ nó vô dụng thì nó sẽ vô dụng.
Gã Đạo sĩ nắm được điểm này nên mới cho rằng tôi chắc chắn sẽ không thể đưa ra bằng chứng.
Ở đây anh ta là đại sư đức cao vọng trọng, còn tôi chỉ là một thằng nhãi mới từ dưới quê lên, người khác đương nhiên sẽ không tin lời tôi nói.
Có điều, thứ anh ta nghĩ ra thì đương nhiên tôi cũng nghĩ ra.
"Được, nếu anh đã không thừa nhận thì ngay tại đây anh hãy chứng minh hiệu quả của nó một chút".
Tôi chỉ lá bùa mà Tào Mai đang nâng niu như báu vật rồi nói: "Phàm là bùa đã được khai quang thì bên trên chắc chắn sẽ có linh khí. Gặp lửa không bị cháy đen, khi hòa vào nước sẽ đổi màu trong suốt".
"Ngược lại, nếu bùa không có linh khí thì khi gặp lửa sẽ cháy đen, hòa vào nước, nước sẽ đục ngàu".
"Đại sư, nếu anh đã nói lá bùa này được anh làm phép, vậy thì chắc chắn phải có linh khí. Anh có dám đốt lá bùa này trước mặt tất cả mọi người không?"
Nghe lời tôi nói, đồng tử của gã Đạo sĩ co lại, như thể không ngờ tôi lại hiểu biết nhiều tới vậy. Mặt anh ta không giấu nổi vẻ hoảng loạn.
Tào Mai đứng bên cạnh tay nâng lá bùa, nét mặt có chút bối rối.
Mặc dù nói Tào Mai này mặt nhiều phúc nhiều thọ nhưng khoảng cách giữa lông mày và mắt gần nhau, là tướng người keo kiệt bủn xỉn.
Nếu bà ta biết lá bùa mình bỏ ra hơn tám trăm tệ là giấy lộn thì chắc chắn sẽ không cam tâm.
"Đại sư, việc này..."
Tào Mai rõ ràng đã bắt đầu nghi ngờ, do dự không biết có nên đốt lá bùa trong tay để kiểm nghiệm hay không.
"Còn bà, có phải bà thỉnh thoảng bị ớn lạnh, mí mắt giật giật không?", tôi quay đầu nhìn Tào Mai hỏi.
Tào Mai bất giác gật đầu.
Tôi thở dài nói với Liễu Nguyệt Như: "Đi thôi, những nơi như thế này đúng là làm ô uế thanh danh của Đạo gia".
Gã Đạo sĩ biết lần này đã gặp phải "người trong ngành" rồi nên đứng đó xụ mặt ra, mắt tóe lửa nhìn tôi, không dám nói năng gì nữa.
Có điều có ai đó đã không còn bình tĩnh được nữa rồi...