Sư phụ tôi từng nói, quan tài thuỷ tinh ấy không chỉ nhốt được bào thai quỷ, mà còn có thể ngắt mọi cảm ứng của nó đối với thế giới bên ngoài.
Có nghĩa là, chỉ cần quan tài thuỷ tinh này không mở ra, thì mọi pháp thuật đều không có tác dụng gì với nó.
Nhưng nó không chỉ khống chế tâm trí tôi lúc ở sau núi, bây giờ thì chết một cách kỳ lạ.
Điều đó có nghĩa là đã có ai đó đến đây và mở quan tài thuỷ tinh.
Thế nhưng câu trả lời của sư phụ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.
“Lúc chúng ta rời đi, tôi có rải một lớp chu sa dưới đất. Nhưng Tam Thanh bảo rằng lúc vào nhà, lớp chu sa không hề có dấu vết bị phá vỡ. Điều này cũng có nghĩa là không có ai đến đây cả, ma quỷ cũng không có”.
“Hơn nữa, cỗ quan tài thuỷ tinh ấy vẫn còn nguyên vẹn, ngay cả lá bùa dán bên trên vẫn còn linh khí. Thế nên nếu có ai động đến quan tài thuỷ tinh này, bất luận là dùng cách gì, đều sẽ để lại dấu vết trên quan tài”.
Nghe đến đây, tôi không kìm lòng được, bèn chen vào hỏi.
“Có khi nào kẻ đó động vào quan tài rồi dán một lá bùa mới lên không?”
Sư phụ tôi lập tức lắc đầu.
“Tuyệt đối không thể. Bùa do tôi làm, tôi nhìn một cái là nhận ra ngay. Bùa chú của mỗi người đều khác nhau. Vì thế, không ai thay đổi bùa của tôi được đâu”.
“Vậy… Vậy nó đã chết như thế nào?
Không biết tại sao nữa. Rõ ràng trước đây tôi cực kỳ căm ghét bào thai quỷ, thậm chí còn hận không thể chính tay giải quyết nó.
Nhưng bây giờ hay tin nó đã hồn bay phách tán, tôi lại có phần không muốn chấp nhận sự thực này.
“Đây cũng là điểm khiến tôi không hiểu. Nó giống bị người ta rút cạn hồn phách vậy. Lúc tôi nhìn thấy nó thì hồn thể của nó đã khô héo rồi.
Sư phụ cũng mù mờ không rõ.
Tam Thanh trực tiếp lấy cỗ quan tài ra và đặt trước mặt tôi.
Tôi nhìn vào bên trong quan tài. Quả nhiên chỉ còn lại một nhúm đen sì, không còn phân biệt được đâu là mặt, đâu là thân mình nữa.
Rõ ràng chỉ là một nhúm thịt thối rữa… Tại sao lại thế này? Tối qua nó còn nói với tôi rất nhiều mà, sao nói chết là chết ngay được?
“Bỏ đi. Bào thai quỷ đã không còn, đối với cậu cũng xem như trừ được một mối hoạ.
Chỉ là cảm thấy hơi đáng tiếc. Tôi còn định dùng nó để giải trận Ngũ Quỷ Khiêng Quan Tài của cậu, xem ra bây giờ vô vọng thật rồi”.
Sư phụ vẫn khá thản nhiên.
Ông ấy cầm lấy quan tài thuỷ tinh và mang về phòng.
“Sư thúc, tôi có chuyện muốn hỏi”.
Thấy sư phụ về phòng rồi, Tam Thanh cũng đứng dậy toan rời đi. Tôi vội vàng gọi giật lại, có phần do dự khi mở lời.
“Sư phụ tôi, đã trở về lúc nào thế?”
Tôi không dám hỏi câu này trước mặt sư phụ, đành phải hỏi Tam Thanh.
Nghe tôi hỏi vậy, Tam Thanh hiểu ngay trong lòng tôi đang nghĩ gì. Tam Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa.
“Nếu tôi nói sư huynh còn về nhà trước cả chúng ta, cậu có tin không?”
Nghe đối phương nói vậy, tôi không tỏ thái độ gì, chỉ trầm tư trong giây lát rồi hỏi một câu khác.
“Vậy trên đường trở về, chúng ta có dừng lại lúc nào không?”
Tam Thanh lắc đầu.
“Đường về rất thuận lợi, còn chẳng phải dừng đèn đỏ lần nào”.
Nghe đến đây, tôi bèn ngậm miệng lại, không hỏi tiếp nữa.
“Còn vấn đề gì không?”
Dường như Tam Thanh vẫn đang chờ tôi hỏi thêm, còn hỏi ngược lại tôi bằng vẻ khó hiểu.
Tôi ngẩng đầu nhìn Tam Thanh và nhếch môi cười.
“Hết rồi”.
Dứt lời, tôi lại chợt ra một điều nên vội vàng bổ sung.
“À phải, sư thúc có thể vẽ thêm một tấm Bát Quái đồ giúp tôi không?”
Tam Thanh thoáng ngập ngừng.
“Việc này không khó, nhưng cậu tính dùng nó làm gì?”
“Tôi chỉ muốn nghiên cứu một chút thôi”.
Tôi cười hề hề.
Tam Thanh nhìn tôi, sau đó vui vẻ đồng ý ngay.
“Được, vậy để tôi chuẩn bị vật liệu, chiều nay sẽ đưa cho cậu”.
Nói xong, Tam Thanh xoay người rời đi.
Đợi đến khi căn phòng chỉ còn lại mình tôi, nụ cười trên gương mặt tôi cũng dần thu lại.
Không ổn, quả thực có điều không ổn.
Ngọn lửa xanh lam trong đống lửa tối qua rõ ràng đến thế, nhưng tại sao hai người họ đều không hề nghi ngờ gì?
Còn nữa, sư phụ một mình đấu với đám người của Uy Chính Thiên, sao lại trở về nhanh hơn chúng tôi kia chứ?
Quan tài thuỷ tinh đã được ngăn cách tuyệt đối với bên ngoài, vậy bào thai quỷ đã chết bằng cách nào?
Mỗi một câu hỏi đều xoay mòng mòng trong đầu tôi. Tôi cố gắng phân tích từng bước một hòng tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Nhưng tôi nghĩ mãi mà vẫn không thể tìm ra điểm mấu chốt ấy nằm ở đâu.
Đương lúc bối rối thì Liễu Nguyệt Như bước vào phòng tôi.
Sau khi trở về thành phố, rõ ràng Liễu Nguyệt Như đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Trương Ly, chúng ta đã tự quyết định chung thân đại sự nên em muốn về nhà và nói với bố em một tiếng”.
Tâm trạng của Liễu Nguyệt Như rất tốt. Có lẽ vì đã bình thản chấp nhận chuyện tình cảm của hai chúng tôi nên cô ấy không còn ngại ngùng như trước nữa.
Câu nói này của Liễu Nguyệt Như đã nhắc nhở tôi.
Nếu trở về nhà họ Liễu, vậy thì tôi nên đi cùng cô ấy mới phải.
Tôi chuẩn bị đơn giản, sau đó lại mặt dày xin mấy lá bùa từ chỗ sư phụ rồi mới cùng Liễu Nguyệt Như đến biệt thự nhà họ Liễu.
Đối với Liễu Chấn Quốc bây giờ, bùa chú còn có giá trị hơn bất kỳ món quà quý giá nào khác.
Biệt thự nhà họ Liễu vẫn giống như lúc trước, tử khí nặng nề, không hề có chút sức sống nào.
Mới mấy ngày không gặp mà trông Liễu Chấn Quốc đã già đi rất nhiều.
Vừa trông thấy ông ta, Liễu Nguyệt Như đã giật mình hoảng hốt.
“Bố, bố làm sao thế này? Trong nhà vừa xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Liễu Chấn Quốc chỉ lắc đầu cười khổ.
“Không, chẳng có gì cả. Năm xưa ông nội cậu nghịch trời đổi mệnh, giành lấy một con đường sống sót cho nhà họ Liễu chúng tôi, nhưng bây giờ vẫn bị nhà họ Uy huỷ hoại rồi”.
Nhắc đến chuyện này, Liễu Chấn Quốc lập tức nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng tôi hỏi cụ thể hơn thì ông ta lại không chịu nói.
“Mà bây giờ hai đứa đến đây làm gì thế?”
Nói chuyện cả buổi trời, Liễu Chấn Quốc mới hỏi chúng tôi đến vì việc gì.
Bị ông ta hỏi vậy, Liễu Nguyệt Như lập tức đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nhìn tôi, sau đó mới thuật lại đại khái cho Liễu Chấn Quốc biết.
Nghe Liễu Nguyệt Như nói xong, Liễu Chấn Quốc đứng đó thẫn thờ rất lâu.
“Không phải nói là hai năm à? Sao lại nhanh như vậy?”
Câu nói này của Liễu Chấn Quốc khiến Liễu Nguyệt Như nghĩ rằng ông ta không đồng ý, định giải thích vài câu giúp tôi.
Ai mà ngờ ngay sau đó, Liễu Chấn Quốc lập tức trở nên hào hứng, ánh mắt cũng sáng lên.
Nay nhà họ Liễu đã bị nhà họ Uy vứt bỏ hoàn toàn, nên ông ta đành phải quay sang nương nhờ tôi.
Hơn nữa, nhìn thái độ ngày hôm nay của ông ta, tôi còn có linh cảm.
E rằng Liễu Chấn đã biết sự tồn tại của thân phận “người giữ đèn” rồi!