Nhưng đúng lúc này, Nguyễn Vân đột nhiên kề sát tai tôi nói nhỏ.
"Người của Uy Chính Thiên đang ở bên ngoài".
Chỉ một câu đơn giản thôi mà khiến tôi im bặt.
"Cô quả nhiên có quen biết người nhà họ Uy".
Tôi giật tấm mạng che mặt xuống, lạnh lùng nhìn Nguyễn Vân.
"Cô nói tôi bị sét đánh cũng chỉ là cái cớ thôi phải không?"
Tôi giật tay cô ấy ra, đột nhiên không còn bất cứ thiện cảm nào với người phụ nữ này.
Có lẽ do lời nói dối bị lật tẩy nên mặt Nguyễn Vân thoáng đỏ bừng lên.
Cô ấy cất giọng gần như là cầu xin tôi.
"Trương Ly, anh quay lại với tôi trước đã. Sau khi quay lại, tôi sẽ từ từ giải thích rõ ràng với anh".
Vừa nói, cô ấy vừa vội vã kéo ống tay áo tôi, ý bảo tôi quay về cùng cô ấy.
Sợ tôi không yên tâm nên cô ấy còn cố tình bổ sung thêm: "Anh yên tâm, tôi có thù với nhà họ Uy, cho nên chắc chắn tôi sẽ không làm hại anh".
Nói rồi, Nguyễn Vân như thể hận một nỗi không thể quỳ xuống trước mặt cầu xin tôi vậy.
"Tin tôi đi, nếu để nhà họ Uy phát hiện anh ở đây thì chắc chắn anh sẽ mất mạng".
Mấy câu phía trước của Nguyễn Vân tôi chẳng tin lắm nhưng câu này thì tôi thực sự tin.
Nghĩ ngợi một lát, nếu như thực sự giống như cô ấy nói, người nhà họ Uy đang ở bên ngoài thì với tình hình hiện tại, tôi không thể thoát thân.
"Cô đừng nghĩ đến việc lừa gạt tôi, nếu cô chọc cho tôi nổi điên thì cá chết lưới rách là kết cục không thể tránh cho cả hai bên".
Thấy tôi đã xuôi xuôi, Nguyễn Vân lập tức gật đầu lia lịa.
Việc leo cầu thang lên thậm chí còn đau hơn cả lúc leo xuống. Lúc leo đến tầng mười, tôi cảm thấy chân mình như đi mượn.
"Tòa nhà cao thế này mà không có thang máy sao?"
Tôi hụt hơi, bực dọc than vãn một câu.
"Có thang máy! Ở bên kia kìa, nhưng tôi không thích đi thang máy bởi vì tôi mắc chứng sợ không gian kín".
Lời Nguyễn Vân nói khiến tôi suýt hộc máu.
Tôi nhìn cô ấy dò xét với vẻ không thể tin nổi. Cô gái này đầu óc không có vấn đề gì chứ? Khi về đến căn phòng kia, trong lòng tôi vẫn cảm thấy bực bội.
Lần này tôi đặt mông cái phịch lên sô pha, sau đó ngẩng đầu nhìn Nguyễn Vân chằm chằm.
"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô có quan hệ gì với nhà họ Uy? Sao cô lại đưa tôi đến đây? Rốt cuộc cô có mục đích gì?"
Tôi tuôn ra một tràng câu hỏi.
Nguyễn Vân cúi đầu im lặng suy nghĩ một lát, sau đó đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng ngủ quái dị kia.
Gương mặt thanh tú chợt lộ ra một vẻ bi thương khó giải thích.
"Trương Ly, tôi là một âm nữ".
Câu đầu tiên mà Nguyễn Vân nói đã khiến tôi sững sờ.
Thuần âm bất sinh, thuần dương bất trường.
Âm dương hòa hợp mới có thể sinh ra vạn vật. Nếu âm dương mất cân bằng thì sẽ sinh bệnh.
Cũng có nghĩa là trên đời này không thể chỉ có nam hoặc chỉ có nữ, bát tự của con người cũng không phải ngoại lệ.
Âm nữ có nghĩa là toàn bộ thiên can địa chi của cô gái này hoàn toàn thuộc âm, bát tự cũng thuần âm.
Nghĩ tới đây, tôi mới bàng hoàng tỉnh ngộ, chẳng trách con quỷ nam kia lại bò lên vai cô ấy.
Quỷ là huyệŧ, cho nên nếu con người không đủ dương khí sẽ dễ gọi quỷ đến.
Âm nữ lại có mệnh cách cực âm, nên đương nhiên đám quỷ kia lại càng thích theo.
"Quả thực không phải tôi tình cờ gặp anh ở dưới nhà mà là tôi cố tình đi tìm anh".
Cuối cùng Nguyễn Vân cũng nói thật với tôi.
"Một tháng trước, người nhà họ Uy tìm tôi nói muốn tôi nghĩ cách tiếp cận anh".
"Có điều lý do cụ thể thì họ không nói với tôi. Họ chỉ nói nếu tôi thành công tiếp cận anh thì hãy đưa anh về nhà tôi, sau đó bọn họ sẽ nghĩ cách cứu bà nội tôi".
Nghe xong, tôi lập tức đứng bật dậy.
"Nguyễn Vân, cô dám lừa tôi?"
Tôi nhìn Nguyễn Vân chằm chằm, quả nhiên, cô gái này tìm mọi cách lừa tôi quay lại chính là vì muốn cấu kết với nhà họ Uy.
"Không không không, Trương Ly, anh đừng hiểu lầm. Nơi này không phải là nhà tôi, chỉ là phòng trọ tôi thuê tạm mà thôi, bởi tôi muốn tìm hiểu rõ nhà họ Uy rốt cuộc muốn làm gì, cho nên..."
Nói đến đây, nét mặt Nguyễn Vân trở nên vô cùng khó coi.
"Trước đó tôi còn tưởng bọn họ thấy tôi có mắt âm dương nên mới bảo tôi đi tìm anh. Nhưng sau đó tôi phát hiện có gì đó không đúng lắm".
"Tôi từng bí mật tới gần biệt thự nhà họ Uy. Ở đó tôi nhìn thấy rất nhiều hồn thể không còn nguyên vẹn".
Như thể vừa nhớ lại một cảnh tượng đáng sợ, Nguyễn Vân đột nhiên không kìm được mà rùng mình một cái.
"Tôi biết, sau khi người chết thì dương hỏa sẽ tắt, ba hồn bảy vía cũng sẽ rời khỏi thân xác để trở thành hồn thể. Nhưng những hồn thể mà tôi nhìn thấy ở nhà họ Uy cái thì thiếu ba hồn, cái thì mất bảy vía. Hơn nữa quan trọng nhất là, tôi phát hiện tất cả những hồn thể đó đều là âm nữ!"
"Cho nên cô nghi ngờ nhà họ Uy lợi dụng cô, bắt cô đi tìm tôi nhưng thực ra là muốn hồn thể của cô?"
Giờ tôi đã hiểu ra điều Nguyễn Vân đang lo sợ.
Có điều sau khi nghe những điều này tôi cũng không ngạc nhiên lắm. Phong cách làm việc của nhà họ Uy trước giờ đều như vậy.
Nguyễn Vân gật đầu.
"Quả thực tôi đã đi tìm anh mấy ngày nay, nhưng sau đó hay tin anh không còn ở trong thành phố, cho nên tôi đã luôn túc trực trước cửa nhà anh".
"Khó khăn lắm tôi mới chờ được thời cơ anh đang ở nhà một mình, nhưng cũng không biết anh đã làm gì mà lại tạo ra một đạo sấm sét đánh thẳng lên nóc nhà anh".
"Sau khi tôi đi vào nhà thì phát hiện anh đã bị sét đánh cho cháy đen".
Nói đến đây, Nguyễn Vân đột nhiên có vẻ rất tò mò.
"Rốt cuộc anh đã làm gì vậy? Sao lại gọi sấm sét đến tự đánh mình?"
Tôi cười khổ.
Thật không ngờ lần đầu tiên gieo quẻ của tôi đã khiến ông trời nổi giận, lại còn cho Thiên Lôi xuống dần cho tôi một trận ra trò, đúng là coi trọng tôi quá mà.
"Không làm gì cả, chỉ là trùng hợp mà thôi".
Tôi ho khan một tiếng, đáp qua loa một câu lấy lệ.
Thấy tôi không muốn nói, Nguyễn Vân cũng không gặng hỏi thêm. Cô ấy nghĩ ngẫm một lúc, sau đó mới tiếp tục nói.
"Những việc xảy ra sau đó thì anh cũng biết rồi đấy, tôi đưa anh tới đây, nghĩ cách cứu sống anh".
Tôi nhìn Nguyễn Vân chằm chằm hỏi: "Sao cô lại muốn cứu tôi mà không đưa tôi tới thẳng nhà họ Uy?"
Nguyễn Vân khẽ cắn môi.
"Thực ra... thực ra tôi cũng muốn đưa anh tới nhà họ Uy, mà thực tế tôi cũng đã làm như vậy rồi. Chỉ là lúc gần tới biệt thự nhà họ Uy thì tôi lại đổi ý".
Nguyễn Vân gật đầu.
"Mặc dù điều anh vừa nói tôi nghe không hiểu, nhưng tôi quả thực có khả năng này. Tôi có thể dự đoán tương lai".
"Ngày mà tôi đưa anh tới nhà họ Uy, tôi đã nhìn thấy tương lai của tôi và anh..."