“Nguyễn Vân, cô biết Nguyễn Thanh Nhi sao?”
Tôi vừa giúp Nguyễn Vân thu dọn di thể của bà nội cô ấy vừa hỏi.
“Biết chứ. Đó là con gái của chú em, sống ở Miêu Cương từ bé đến lớn. Lúc nhà họ Uy tìm âm nữ, cũng là cô ấy nói cho em biết đấy”.
Quả nhiên là vậy!
Tôi không lên tiếng nữa, lặng lẽ thu dọn giúp Nguyễn Vân.
Theo lời Nguyễn Vân, chỉ cần dùng vôi và chu sa thì di hài của bà nội cô ấy sẽ từ từ tan ra. Vì vậy, chúng tôi không cần đến nhà tang lễ, cũng không cần chuẩn bị hũ tro cốt.
“Nghe nói lúc trước bố em cũng mắc phải căn bệnh lạ này. Sau khi ông ấy chết, người nhà của em cũng xử lý thi thể của ông ấy như vậy”.
Nguyễn Vân lau nước mắt, lưu luyến đứng dậy và rời khỏi phòng ngủ.
Tôi mặc niệm trong lòng, sau đó cũng ra ngoài theo cô ấy.
Nguyễn Vân đang cầm một miếng ngọc bội trong tay và tỉ mỉ vuốt ve nó.
“Từ lúc em hiểu chuyện đến nay, miếng ngọc bội này đã luôn ở trên người em. Bà ngoại nói rằng miếng ngọc bội tựa như một ngọn đèn, có thể soi sáng con đường em đi. Trước đây em không hiểu, ngọc bội sao lại giống ngọn đèn kia chứ? Nhưng giờ thì em đã hiểu được phần nào rồi”.
Dứt lời, Nguyễn Vân ngẩng đầu và đưa ngọc bội trong tay đến trước mặt tôi.
“Có lẽ ý của bà nội là, miếng ngọc bội này có thể giúp em gặp được anh. Mà anh, chính là người em có thể giao phó cả đời”.
Nguyễn Vân vốn dĩ đã rất xinh đẹp. Sau khi khóc, cô ấy tựa như đoá lê ướt mưa vậy, khiến người ta thương xót vô cùng.
Nhưng nghe Nguyễn Vân nói xong, tôi cảm thấy hình như cô ấy đã hiểu lầm rồi.
Tôi đón lấy miếng ngọc bội với vẻ khó xử, không biết nên mở lời với cô ấy như thế nào.
“Ừm, Nguyễn Vân này, vì bà nội đã giao phó cho tôi, nên tôi nhất định sẽ chăm sóc cô chu đáo như một người em gái, cũng sẽ không để bất kỳ ai ức hiếp cô”.
Sợ hiểu lầm sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn nên tôi dứt khoát nói thẳng.
“Em gái?”
Nguyễn Vân nghe tôi nói vậy thì mặt mũi cứng đờ.
Nhìn dáng vẻ này của cô ấy khiến tôi thực sự không đành lòng.
Tôi hơi căng thẳng, khẽ liếm môi.
“Phải, em gái. Còn có một người nữa cũng sẽ yêu thương và chăm sóc cô giống như tôi vậy. Cô ấy tên là Liễu Nguyệt Như. Tôi đã ước định chuyện chung thân cùng cô ấy”.
Sau khi nói xong những lời này một cách khó khăn, tôi không dám nhìn vào mắt Nguyễn Vân nữa.
Cũng chẳng phải tôi tự cao cho rằng Nguyễn Vân động lòng với tôi chỉ sau vài ngày tiếp xúc ngắn ngủi.
Mà là từ lúc bà nội Nguyễn Vân giao cô ấy cho tôi, dường như đã xảy ra hiểu lầm gì đó.
Bà ấy nghĩ rằng, tôi nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho Nguyễn Vân.
Nên mới yên tâm giao Nguyễn Vân cho tôi.
Mà khi ấy tôi lại không có cơ hội từ chối và giải thích, nên bây giờ mới làm Nguyễn Vân hiểu lầm. Điều này đã khiến cô ấy hơi lúng túng.
Quả nhiên, sau khi nghe tôi nói vậy, sắc mặt của Nguyễn Vân đã hơi thay đổi.
Cô ấy cắn chặt môi dưới, nước mắt rưng rưng nơi khoé mắt.
“Yên tâm đi, Nguyễn Vân. Tôi nhất định sẽ tìm một người đàn ông thực sự phù hợp và yêu thương cô hết lòng”.
Thấy cô ấy mãi vẫn không lên tiếng, tôi thấy hơi lo lắng, sợ rằng đối phương sẽ khó chịu với tôi.
Thế rồi khi nghe tôi nói xong, Nguyễn Vân đột nhiên nở một nụ cười đầy thoải mái.
“Anh à, cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng về chuyện tìm bạn trai, em vẫn nên dựa vào bản thân mình thì hơn”.
Một câu nói đã xoá tan mọi hiểu lầm và khó xử.
Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa áy náy lại vừa cảm kích Nguyễn Vân.
“Có điều, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Tất nhiên, Nguyễn Vân cũng hiểu sự lúng túng của tôi, sợ tôi lại lo nghĩ nên vội vàng kết thúc chủ đề này và hỏi tôi một câu.
Tôi nghĩ bụng, dĩ nhiên chuyện tiếp theo cần làm là đưa Nguyễn Vân về nhà cùng tôi. Nhưng nếu như người nhà họ Uy thực sự đang ở bên ngoài, vậy thì việc hai chúng tôi đi ra khác gì tự chui đầu vào lưới.
Vì trong tay không có điện thoại, nên tôi đành cố gắng nhớ lại số điện thoại của sư phụ.
Tôi thử rất nhiều lần. Cuối cùng, sau lần gọi sai thứ mười mấy, tôi cũng nghe được giọng của ông ấy.
“A lô, ai đấy?”
Trong điện thoại, tiếng của sư phụ có vẻ không được vui, giọng điệu rất bực bội.
“Sư phụ…” Tôi chỉ mới thốt lên được hai tiếng, còn chưa kịp nói thêm gì thì đã bị mắng phủ đầu.
“Trương Ly! Thằng ranh này, cậu giỏi quá rồi phải không? Hả? Tự dưng biệt tăm biệt tích lâu như vậy, ngay cả một chút tin tức cũng không có. Cậu bảo tôi phải ăn nói với vợ cậu thế nào đây?! Hả? Trong mắt cậu có còn người sư phụ này hay không? Hả?...”
Tôi cầm điện thoại và yên lặng lắng nghe, để ông ấy mắng cho thoả thích.
Đợi đến khi sư phụ dừng lại và nguôi ngoai rồi, tôi mới cười hì hì.
“Sư phụ, có chuyện gì thì đợi tôi về rồi nói nhé. Hay là sư phụ đến đón tôi đi?”
“Đón cậu? Tôi đón cậu làm gì? Cậu chết ở bên ngoài cũng đừng để tôi biết. Xem như tôi không có đồ đệ như cậu!”
Ông ấy chưa nguôi giận hẳn, vứt lại cho tôi một câu cay nghiệt.
Có điều, tôi biết trước giờ sư phụ là người mạnh miệng, yếu lòng. Thế nên tôi không phân trần gì cả, cứ mặt dày nói địa chỉ với ông ấy rồi cúp máy.
Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân của sư phụ đã vang lên ngoài cửa.
Nguyễn Vân vừa mở cửa ra, đúng như dự đoán, tôi đã lĩnh trọn một cú đấm và một cú đạp của sư phụ.
Nếu không nhờ Nguyễn Vân ngăn sư phụ lại vì sợ vết thương của tôi nghiêm trọng hơn, có lẽ ông ấy còn muốn hung hăng tẩn tôi một trận mới thôi.
Sau khi nghe Nguyễn Vân kể lại mọi chuyện, sư phụ mới từ từ nguôi giận.
Ông ấy liếc nhìn tôi và hỏi.
“Nói cho tôi biết, cậu đã làm gì để thiên lôi kéo đến?”
Vì vậy, tôi quyết định giấu sư phụ về chuyện tôi gieo quẻ hỏi về cái chết của bào thai quỷ và động đến thiên cơ.
Nghe xong câu trả lời của tôi, vẻ mặt của sư phụ không có gì thay đổi. Ông ấy chỉ chớp mắt nhìn tôi hai lần.
Mà hai lần nhìn này, lại khiến tôi có phần chột dạ...