“Trương Ly, đừng sợ, là em đây”.
Khi tôi đang căng thẳng lục lọi năm đồng tiền trong túi áo thì bỗng giọng nói manh mảnh của Nguyễn Vân từ phía sau vọng tới.
Vừa nghe thấy là cô ấy tôi vội quay đầu lại.
“Sao em lại đi theo thế?”
Tôi kinh ngạc khẽ hỏi.
Nguyễn Vân không trả lời mà chỉ chỉ về hướng ông Tôn biến mất sau đó gập người kéo tôi rón rén đi về phía trước.
Tôi thì thấy phía trước là núi rồi, chẳng còn đường để đi nữa.
Nhưng sau khi Nguyễn Vân đưa tôi đi được một đoạn, gạt cỏ rậm ra và đi qua một khúc ngoặt thì chúng tôi đã tới vùng đất phía sau núi.
Một căn biệt thự quy mô lớn vô cùng hào hoa hiện ra trước mặt chúng tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn căn biệt thự như được lồi lên khỏi mặt đất này.
Nó được xây kẹp ngay giữa hai ngọn núi.
Hơn nữa do liên quan tới thị giác nên nếu nhìn từ bên ngoài thì sẽ không thể phát hiện ra được là ở giữa vẫn còn có một khe núi.
Chẳng trách ông Tôn lại đột nhiên biến mất trước mặt tôi. Hóa ra là do ông ấy đã đi vào điểm mù thị giác nên mới khiến tôi tưởng ông ấy đột ngột biến mất.
Tôi nhìn Nguyễn Vân với vẻ tò mò. Không ngờ cô ấy lại tỉ mỉ như vậy, có thể phát hiện ra sự huyền diệu.
Mượn ánh trăng, tôi cẩn thận quan sát căn biệt thự.
Căn biệt thự tọa Bắc hướng Nam, thủy nhãn hướng Đông.
Tôi ngạc nhiên, đây là bố cục âm trạch mà.
“Trong ngôi nhà này khóa rất nhiều hồn phách của âm nữ, em có thể cảm nhận được oán khí của bọn họ”.
Nguyễn Vân cũng quan sát tỉ mỉ ngôi nhà, rõ ràng là cô ấy còn cảm nhận được nhiều hơn tôi.
“Lẽ nào nhà họ Uy tìm kiếm âm nữ là vì muốn mạng sống của họ sao?”
Tôi chau mày, sợ hãi nhìn Nguyễn Vân đứng bên cạnh.
Lúc này đang là lúc tối nhất trước khi trời tờ mờ sáng. Vì vậy sát khí đều dung hòa trong màn đêm. Tôi nhìn không được rõ ràng.
Thi thoảng có cơn gió thổi qua khe núi còn vang lên tiếng kêu u u.
Nghe mà như có vô số thiếu nữ đang than khóc.
“Em nghe nói, Uy Chính Thiên muốn lấy mạng của anh, nhưng do anh mạng lớn, hắn không nuốt nổi, vì vậy định dùng vu thuật để tạo ra mệnh cách và như vậy nguyên liệu cần dùng chính là mạng sống và máu tinh của âm nữ. Và có lẽ đây chính là nơi mà nhà họ Uy dùng để sát hại các âm nữ”.
Nguyễn Vân nói như đang lầm bầm với chính mình.
“Ngay từ đầu em đã biết rồi sao?”
Tôi ngạc nhiên. Rõ ràng Nguyễn Vân không phải là người hành sự bồng bột, chỉ dựa vào nhiệt huyết thanh xuân. Dù tính cách của cô ấy đơn thuần nhưng suy nghĩ thì vô cùng tỉ mỉ, thấu đáo.
Những thông tin này, chắc chắn cô ấy đã thu thập trước khi tới nhà họ Uy.
Nhưng nếu đã vậy mà em ấy vẫn còn đồng ý với nhà họ Uy sao?
“Ngay từ đầu em đã biết rồi, nhưng em còn cách nào khác chứ? Em muốn cứu người nhà mình, dù có phải đổi mạng sống cũng được”. Đọc nhanh tại Vietwriter
“Nhưng lúc đó em có thể khẳng định là nhà họ Uy không lừa em sao?”
Lời hứa bằng miệng, không cần đoán cũng biết, với cách làm việc của nhà họ Uy thì chắc chắn là họ sẽ nuốt lời.
Không thể nào mà Nguyễn Vân lại không biết tới điểm này.
“Em không sợ, bởi vì trong tay em có thứ mà nhà họ Uy muốn. Chỉ cần em không nộp ra thì bọn họ sẽ không làm hại em”.
Nói tới đây, Nguyễn Vân đột nhiên cười thần bí.
Dù tò mò nhưng tôi không gặng hỏi cô ấy thứ mà nhà họ Uy muốn là gì.
Nếu như Nguyễn Vân muốn nói với tôi thì cô ấy sẽ nói ra ngay.
Vì vậy, một khi cô ấy muốn giấu thì tôi cũng sẽ không ép cô ấy.
“Có điều em vẫn không hiểu là tại sao ông Tôn lại vào nhà họ Uy chứ?”
Nguyễn Vân lên tiếng với vẻ nghi ngờ.
Sự nghi ngờ của cô ấy cũng đang là sự nghi ngờ của tôi.
Thấy ông Tôn rành được như vậy thì chắc chắn không phải là tới đây lần đầu.
Đêm hôm ra ngoài, tránh tai mắt của chúng tôi đi tới đây thì tôi có thể tưởng tượng ra hai tình huống.
Thứ nhất, ông Tôn đã nghĩ ra cách đối phó với nhà họ Uy, vì vậy đêm hôm mới lặng lẽ đi bày binh bố trận.
Cách thứ hai cũng là cách mà tôi không muốn tin nhất.
Đó là ông Tôn cấu kết với nhà họ Uy…
“Hai người chúng ta cứ đứng đây đoán cũng chẳng ra được kết quả, chi bằng lẻn vào xem rồi tính?”
Lúc này Nguyễn Vân còn để ý được nhiều hơn tôi.
Tôi còn đang chần chừ chưa quyết và cảm thấy rối rắm thì cô ấy đã đưa ra quyết định thay tôi rồi.
Tôi suy nghĩ, thôi kệ, dù sao cũng đã tới đây rồi thì chi bằng vào trong thăm dò có khi có thể phát hiện ra được điều gì đó cũng nên.
Sau khi quyết định, tôi dặn Nguyễn Vân cẩn thận đi sát sau tôi. Nếu có gì bất thường thì mặc kệ tôi, chỉ cần chạy thẳng về nhà là được. Còn nữa, tuyệt đối không được quay đầu lại.
Nguyễn Vân gật đầu đầy phối hợp, coi như là đã đồng ý với yêu cầu của tôi.
Tôi bình tĩnh, rồi cùng Nguyễn Vân lặng lẽ tiếp cận căn biệt thự nhà họ Uy
Càng tới gần biệt thự thì tôi càng cảm thấy khó chịu.
“Trương Ly, anh sợ sao?”
Nguyễn Vân đi sau phát hiện ra sự bất thường của tôi bèn hỏi nhỏ.
Tôi nghiến răng, lắc đầu ra hiệu tiếp tục đi về phía trước.
Sợ cái gì? Tôi suy nghĩ kỹ lưỡng, cảm giác này, thay vì nói sợ hãi thì nói là bài trừ sẽ đúng hơn.
Giống như trong căn nhà kia có thứ gì đó tương khắc với tôi vậy, khiến tôi vô thức sản sinh cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt.
Có lẽ do căn biệt thự được xây dựng ở nơi không dễ phát hiện ra nên lối vào đến cổng chính cũng không có, cứ thế là đi thẳng vào trong.
“Đợi đã, có người bước ra rồi!”
Thấy xung quanh vắng lặng, tôi và Nguyễn Vân lặng lẽ lẻn vào trong, bỗng nhiên Nguyễn Vân tái mặt, kéo tôi xuống và vội vàng lui về sau.
“Đi nhanh đi nhanh, bên trong có một nhân vật ghê gớm, có lẽ đã phát hiện ra chúng ta rồi!”
Dường như Nguyễn Vân đã cảm nhận được điều gì đó nên đến giọng nói cũng vô thức nâng tông, bộ dạng vô cùng hoảng loạn.
Mặc dù tôi không cảm nhận được gì nhưng tôi biết Nguyễn Vân sẽ không sai bèn vội vàng cùng cô ấy chạy ra khỏi khu núi.
Thế nhưng mới chạy được hai bước thì chúng tôi nghe thấy một âm thanh nặng nề vang lên, ngay sau đó là tiếng thét thảm thiết bùng nổ.
Âm thanh giống như tiếng của ma quỷ đòi mạng cứ vang vọng bên tai chúng tôi.
“Á! Đây là âm thanh gì vậy?"
Nguyễn Vân không thể chịu đựng nổi bèn bịt chặt tai và ngồi phụp xuống với vẻ đau đớn, cô ấy hét lên với vẻ sợ hãi.
Lúc này tôi cũng đau đớn vô cùng. Mặc dù tôi đã từng nghe qua rất nhiều âm thanh ma quỷ, có kỳ dị, có khủng khiếp, có cả oán niệm.
Nhưng với thứ âm thanh mà trộn lẫn giữa cả kỳ dị, khủng khiếp và oán niệm thế này thì đúng là lần đầu tôi được nghe thấy. Âm thanh như được định hình và cứ thế đè thẳng vào thần kinh của tôi.
“Đợi đã!”
Tôi cố giữ vững thần trí, nỗ lực nghĩ cách làm thế nào để khắc phục được tiếng ma quỷ này thì bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Đại Lạt Ma quả nhiên nhạy cảm, có điều đây là đồ đệ của tôi, mong Đại Lạt Ma hãy nương tay!”