"Có trời làm chứng, ngọc bội làm tin, canh giữ âm dương đất trời".
Trương Ly, quả nhiên ông nội đã truyền lại vị trí người giữ đèn cho cậu rồi
“Nhìn chữ khắc trên miếng ngọc bội trong tay tôi, ông Tôn cảm thấy vô cùng vui mừng.
Còn Đại Lạt Ma có phần không chấp nhận nổi. Vừa rồi hắn còn khoa trương thì giờ đã phải ôm đầu gào thét và chạy thẳng về biệt thự nhà họ Uy.
“Nhanh, Trương Ly, nhân cơ hội này mau rời khỏi đây!”
Thấy Đại Lạt Ma bị dọa sợ tới mức tè ra quần khi nhìn thấy miếng ngọc bội thì ông Tôn phụt cười sau đó vội vàng thúc giục tôi rời đi với vẻ căng thẳng.
“Sư phụ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sư phụ và nhà họ Uy có mối quan hệ gì thế?”
Tôi nhìn chăm chăm ông Tôn.
Chỉ cần nghe được một chút lời giải thích từ ông ấy cũng được.
Nhưng ông Tôn tránh nói với tôi về đề tài tôi vừa nhắc tới, chỉ nói nhỏ vào tai tôi.
“Trương Ly, nhớ kỹ, hiện tại thân phận người giữ đèn của cậu vẫn chưa tới lúc chín muồi, hành sự không được khoa trương, sau này có lẽ tôi sẽ không thể bảo vệ nổi cậu nữa. Có điều, Tam Thanh sẽ thay tôi chăm sóc cậu, nhớ kỹ, bất luận thế nào cũng phải tin Tam Thanh”.
Nói xong, ông Tôn đẩy mạnh tôi và quay người đi vào trong biệt thự nhà họ Uy.
Khi tôi đang định mở miệng hỏi tiếp thì thấy ông Tôn giống như đang vội làm chuyện gì đó và không để cho tôi cơ hội gọi ông ấy.
Trong nháy mắt, bóng dáng ông Tôn đã biến mất trong sân nhà họ Uy.
Tôi ngây người nhìn theo hướng ông ấy rời đi, trong lòng bỗng cảm thấy nghi ngờ vô cùng nhưng lúc này không phải là lúc kiểu cách, làm màu.
Tôi cảm thấy khó hiểu. Theo lý mà nói, vừa rồi chúng tôi gây ra động tĩnh lớn như vậy mà nhà họ Uy lại không hề lộ mặt, chuyện này có phần kỳ lạ.
Nhưng tôi hiểu một điều rằng không thể ở lại lâu tại vùng đất này.
Tôi cõng Nguyễn Vân hôn mê bất tỉnh, cố chịu đựng những vết thương cũ vẫn chưa khỏi hoàn toàn trên người mình và chạy thẳng về nhà không dám dừng lại.
Trên đường về, tôi vừa chạy vừa nhớ lại từng lời từng chữ của ông Tôn.
Nghĩ tới câu nói: “Sau này tôi không thể bảo vệ cậu được nữa”.
Khiến tôi cảm thấy vô cùng chua xót.
Những người bên cạnh tôi lần lượt rời xa tôi. Đầu tiên là ông nội, rồi tới bố mẹ, giờ đến cả ông Tôn cũng bỏ tôi mà đi sao? Nghĩ vậy tôi bỗng rưng rưng.
Đợi đến khi tôi cõng Nguyễn Vân về tới sân nhà thì đã nhìn thấy một bóng hình mang cốt cách thần tiên đứng trước cửa.
Là Tam Thanh.
“Sư thúc…”, nhìn thấy Tam Thanh, không biết tại sao mà tôi bỗng mất kiểm soát, khóe mắt đỏ hoe.
Thấy tôi phản ứng như vậy Tam Thanh sững sờ, sau đó lại nhìn ra phía sau lưng tôi rồi thở dài.
“Quả nhiên sư huynh đã đi rồi. Cuối cùng thì ông ấy đã lựa chọn con đường đó”.
Nói xong, Tam Thanh đi tới trước mặt, đỡ lấy Nguyễn Vân đang ở trên lưng tôi. Chúng tôi một trước, một sau đi vào nhà.
Sau khi sắp xếp cho Nguyễn Vân, tôi vội vàng giữ lấy Tam Thanh, nói rằng dù thế nào thì Tam Thanh cũng phải giải thích cho tôi câu nói vừa nãy là có ý gì.
“Sư thúc, rốt cuộc thì sư phụ đã chọn con đường như thế nào vậy?”
Tam Thanh thấy không qua mặt được tôi nên suy nghĩ, sau đó kéo tôi ngồi xuống.
“Từ khi trên lưng cậu có vận sát của ngũ quỷ nhấc quan thì sư huynh đã luôn tìm các cách để phá giải. Sau đó, chúng tôi đi thăm dò xung quanh nhà họ Uy thì sư huynh bỗng phát hiện ra một bí mật của nhà họ”.
“Bí mật gì?”
Tôi kinh ngạc, lập tức trợn tròn mắt hỏi.
“Sư huynh tôi phát hiện ra, nhà họ Uy có người chết đi sống lại!”
Tam Thanh nói giọng lấp lửng, rõ ràng là cũng cảm thấy nghi ngờ về chuyện này.
“Sống đi chết lại sao?”
Tôi lầm bầm mấy chữ đó.
Khi còn trong biệt thự nhà họ Uy, ông Tôn cũng đã từng nhắc tới câu nói chết đi sống lại này.
Chỉ có điều khi đó tôi nghi ngờ ông ấy, thậm chí còn chế giễu, cảm thấy ông ấy đã bị nhà họ Uy tẩy não và trở nên mê muội.
Nhưng giờ nghe Tam Thanh nói vậy thì xem ra đúng là ông Tôn đã phát hiện ra bí mật gì đó.
“Từ xưa, hoàng đế đều tìm cách để trường sinh bất tử, nhưng còn có những người thông minh hơn muốn tìm cách để cải tử hoàn sinh”.
Tam Thanh nhìn tôi, hơi dừng lại rồi tiếp tục giải thích.
“Để ninh nọt những đế vương kia, những người tu đạo đã tìm đủ mọi cách như lấy mạng người tế trời, lấy thịt người dẫn nhập để làm chuyện đó. Tất cả đều là những việc hết sức đáng khinh".
“Đúng là làm những việc trái ý trời bằng những cách thức ngược đời. Thế mà có người đã nghiên cứu ra thật. Chỉ có điều các cách này là những bí mật không truyền ra ngoài, chúng tôi cũng chỉ được nghe nói chứ chưa từng nhìn thấy bao giờ”.
Nói tới đây, Tam Thanh chau mày, ngẩng đầu lên nhìn tôi và hỏi ngược lại: “Trương Ly, cậu cũng là người nhìn thấu âm dương, vậy có cậu tin là người ta có thể chết đi sống lại không?”
Mặc dù Tam Thanh hỏi tôi nhưng biểu cảm đã bán đứng chính mình vì đến ngay cả Tam Thanh cũng cảm thấy hoang mang.
Tôi lắc đầu không chút do dự.
“Trước đây ông nội từng nói với tôi, người chết không thể sống lại, mệnh người có thể cải nhưng mệnh trời thì khó phản”.
Nghe thấy tôi nhắc tới ông nội, ánh mắt Tam Thanh có phần sợ hãi.
“Tôi chưa từng nói cho cậu biết. Lúc trước tôi đã gieo cho cậu mấy quẻ. Tất cả đều xoay vòng quanh thân thế của cậu, không có gì ngoại lệ, tôi không thể có được một quẻ bói rõ ràng chỉ trừ một điều”.
Tam Thanh nói tới đây bỗng trở nên do dự như đang day dứt không biết có nên nói cho tôi hay không.
“Ngoài điều gì?”
Sợ Tam Thanh lại qua mặt nên tôi vội vàng hỏi dồn.
“Tôi hỏi tới ông nội cậu, quẻ bói nói rằng ông nội cậu đã chết lâu rồi”.
Tôi kinh ngạc, sao lại nói vậy chứ? Đương nhiên ông nội tôi chết lâu rồi mà, chuyện này ai cũng biết, vậy mà còn phải gieo quẻ để hỏi sao?
Nhưng những lời nói tiếp theo của Tam Thanh khiến tôi mất đi hoàn toàn năng lực tư duy của mình.
“Quẻ bói nói cho tôi biết, vào ngày cậu sinh ra thì ông nội cậu đã chết rồi”.
Tam Thanh có phần khó khăn khi nói ra câu này. Xem ra lúc mà Tam Thanh nhận được đáp án này thì cũng đã bị dọa không hề nhẹ.
“Sư thúc, không thể nào! Ông nội nuôi tôi từ bé tới lớn mà, hơn nữa, tôi ăn cùng, ngủ cùng ông, hầu như không hề rời xa ông, lẽ nào người sống và người chết mà tôi không phân biệt được sao?”
“Không thể nào! Không thể nào, tuyệt đối không thể nào? Ông nội tôi còn từng nói là người chết đi không thể sống lại, sao sư thúc lại nói ông như thế?”
Câu nói của Tam Thanh khiến tôi đơ người.
Tôi lắc đầu như cái trống, ra sức phủ định câu nói của Tam Thanh.