Cái mạng này của tôi có ý nghĩa gì?
Hiện giờ tôi chỉ biết mình chính là người giữ đèn tiếp theo, sau này tôi chính là người nắm giữ sự tồn vong của hai giới âm dương.
Nhưng Tam Thanh lắc đầu.
"Hiện giờ cậu vẫn chưa hiểu rõ, sau này cậu mới dần dần hiểu được sức nặng của vận mệnh này. Đây không phải thứ mà cậu muốn từ bỏ là có thể tùy tiện từ bỏ được".
Những lời Tam Thanh nói lúc nào cũng rất thâm sâu khiến tôi nghe mà như hiểu như không.
Sau khi chúng tôi nói chuyện một lúc lâu, trời đã hửng sáng. Cho dù tôi không thấy buồn ngủ thì cơ thể đã có chút mệt mỏi rệu rã.
"Mặc dù khả năng hồi phục của cậu tốt hơn người thường một chút, nhưng sau này tuyệt đối không được tùy tiện như vậy. Một thứ đồ dù có tốt đến mấy mà bị hao mòn trong thời gian dài thì cũng sẽ hỏng. Đến lúc đó hối hận thì cũng muộn rồi".
Tam Thanh thấy tôi ngồi dậy thôi cũng chật vật thì vội vã bước tới dìu tôi đứng dậy, sau đó lại dìu tôi vào trong phòng ngủ. Đồng thời, sư thúc tôi vừa càm ràm dạy dỗ vừa dùng khí công trị liệu cho tôi.
Một luồng khí lúc nóng lúc lạnh dần bao trùm lên cơ thể tôi, những vết thương trên cơ thể cũng đỡ đau hơn trước rất nhiều.
"Sư thúc, cái bào thai quỷ kia rốt cuộc là chết như thế nào vậy? Tại sao đêm hôm đó tôi lại mơ thấy nó?"
Tôi nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà rồi không nén nổi tò mò mà mở miệng hỏi Tam Thanh.
Mặc dù nghi vấn của tôi về ông cụ Tôn đã được hóa giải nhưng chuyện của bào thai quỷ tôi vẫn còn cảm thấy rất mờ mịt.
Tam Thanh vừa vận công trị thương cho tôi, vừa chậm rãi đáp.
"Chuyện giống như những gì cậu đang nghĩ đó. Chuyện của bào thai quỷ quả thực là do sư huynh cố tình sắp xếp để thăm dò thân phận thật của cậu. Tôi đã nói rồi, tôi đã gieo quẻ rất nhiều lần để hỏi về thân phận của cậu nhưng lần nào cũng không giải được. Mặc dù tôi và sư huynh đã đinh ninh rằng cậu chính là người giữ đèn tiếp theo nhưng lại không dám khẳng định chắc chắn, hơn nữa bố cậu vẫn còn sống. Mà chức vị người giữ đèn này không nhất định phải truyền cho con cháu đời sau, nói không chừng ông nội cậu gặp được người có duyên thì ông ấy cũng có thể truyền chức vị này lại cho họ".
"Cho nên sư huynh mới cố tình dàn xếp việc này. Nhưng chúng tôi không ngờ bào thai quỷ lại dám trực tiếp dụ cậu đi vào thánh địa. Việc này đúng là do chúng tôi hành động lỗ mãng, nếu cậu không phải là người giữ đèn thì rất có thể cậu đã chết từ đêm hôm đó rồi".
Nói đến đây, tôi có thể cảm nhận rõ ràng khí của Tam Thanh bỗng trở nên hỗn loạn. Chắc chắn sư thúc tôi đến giờ nghĩ lại chuyện đêm hôm đó mà vẫn cảm thấy sợ hãi.
"Có điều qua việc này sư huynh cũng hiểu rằng nếu giữ lại bào thai quỷ kia thì chẳng khác nào ươm một mầm họa về sau".
"Vậy bào thai quỷ đó thực sự là do sư phụ gϊếŧ sao?"
Tôi không hề oán thán sư phụ và sư thúc về những việc họ làm, chỉ là lúc bào thai quỷ kia chết, trời lại giáng Thiên Lôi. Việc này có gì đó rất kỳ lạ.
"Sư huynh không có bản lĩnh lớn đến vậy. Bào thai quỷ kia là thứ không sống không chết, mặc dù sư huynh có thể khắc chế nó nhưng lại không thể gϊếŧ được nó".
Tôi sững người, quả nhiên không phải do ông cụ Tôn làm. Vậy thì chuyện này càng kỳ quái hơn, rốt cuộc bào thai quỷ tại sao lại chết?
Từ hôm đó trở đi, ông cụ Tôn quả thực không trở về nữa. Điều đó khiến tôi đứng ngồi không yên, mấy lần âm thầm đi tới ngôi biệt thự sau núi của nhà họ Uy để thăm dò, nhưng khi tới nơi lại phát hiện nơi đó không một bóng người, vườn không nhà trống.
Đêm hôm đó Nguyễn Vân cũng gặp cú shock rất lớn, vừa nghĩ đến vị Đại Lạt Ma kia là sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.
"Nhà họ Uy đúng là không từ bất cứ thủ đoạn độc ác dơ dáy nào".
Vừa nghe tới Lạt Ma Mật Tông, vẻ mặt Tam Thanh lập tức lộ rõ vẻ khinh bỉ.
"Những pháp khí mà hắn luyện được đều là nhờ những thủ đoạn độc ác vô nhân đạo. Quá trình tu luyện đó còn tàn nhẫn và bẩn thỉu hơn mức cậu tưởng tượng rất nhiều, chẳng trách Nguyễn Vân lại sợ hãi như vậy khi gặp hắn. Nếu cô ấy thực sự rơi vào tay hắn thì đúng là sống không bằng chết".
Tam Thanh vô cùng khinh thường pháp khí của Mật Tông Lạt Ma. Lúc tôi hỏi về Nhục liên pháp khí của hắn thì Tam Thanh càng giận đến nỗi suýt đập mạnh tay xuống bàn.
Sợ rằng Nguyễn Vân nghe thấy sẽ càng sợ hãi nên Tam Thanh chỉ giải thích ngắn gọn về quá trình tu luyện của Nhục liên pháp khí, nhưng như vậy thôi cũng đủ khiến tôi sợ hết hồn hết vía, sống lưng lạnh toát.
Quả nhiên là con người một khi đã ác độc thì còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ gấp trăm lần!
"Tại sao nhà họ Uy lại tin dùng loại người tàn ác vô nhân tính lại còn dễ trở mặt như vậy?"
Nghĩ lại cảnh tượng đêm hôm đó Đại Lạt Ma dễ dàng trở mặt với ông cụ Tôn, tôi đột nhiên cảm thấy rất khó hiểu.
Nếu muốn chọn đối tác thì đương nhiên phải chọn người đáng tin mới phải chứ.
Đêm hôm đó mặc dù tôi chỉ tiếp xúc sơ bộ với Đại Lạt Ma nhưng đã có thể nhận ra hắn ta tính tình nóng vội, lại thích tự tung tự tác. Hợp tác với kẻ như vậy thì đúng là lợi bất cập hại.
"Không rõ nữa, có điều Uy Long có thể dùng mọi thứ để đạt được mục đích của mình, bên cạnh hắn cũng không thiếu những kẻ biếи ŧɦái bệnh hoạn như vậy. Nếu Đại Lạt Ma đã xuất hiện ở đó thì chắc chắn hắn có thứ gì đó mà Uy Long cần".
Tôi và sư thúc nói chuyện thêm một lúc nhưng cuối cùng cũng không thể đưa ra kết luận nào.
Tôi toát mồ hôi thầm lo lắng cho ông cụ Tôn, bên cạnh ông ấy có loại người biếи ŧɦái đáng sợ như vậy thì phải làm thế nào để tự bảo vệ bản thân đây?
Cứ như vậy, tôi dằn vặt mấy ngày trời. Rồi một hôm, Tam Thanh đột nhiên nhận được một bức thư.
Từ khi Tam Thanh đến chỗ chúng tôi, hầu như không về Vọng Tiên Các lần nào. Việc làm ăn ở đó đương nhiên không ai quản lý.
Cho nên khi nhận được bức thư, Tam Thanh không khỏi kinh ngạc.
"Mấy vị đường chủ của tôi cũng không biết tôi đang ở đây, sao lại có thể gửi thư đến đây được chứ?"
Tam Thanh nghi hoặc vừa đi đi lại lại vừa nhìn vào bức thư, trên bì thư lại không có tên người gửi.
"Hơn nữa thời đại này rồi mà vẫn còn viết thư sao?"
Thế nhưng sau khi Tam Thanh mở thư, xem xong nội dung bên trong thì sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi.
"Cháu trai, xem ra cậu phải đi với tôi đến một nơi rồi".
Tam Thanh nói rồi liền đưa bức thư cho tôi.
Nội dung bức thư vô cùng đơn giản, một cái địa chỉ, tên một ngôi trường, ngoài ra không còn nội dung gì khác.
"Là thư của sư phụ sao?"
Một bức thư đơn giản đến vậy lại khiến Tam Thanh lập tức cau mày nên tôi đoán đây chắc chắn là thư của sư phụ.
Tam Thanh gật đầu.
Buổi sáng mới nhận được thư mà buổi chiều chúng tôi đã ôm bọc hành lý có mặt ở ga xe lửa.
Lúc đi qua chỗ kiểm tra an ninh, tôi đột nhiên bị kéo lại.
"Thưa anh, chúng tôi kiểm tra thấy trong hành lý của anh có đồ cấm, phiền anh mở hành lý ra".