Hiện giờ tình hình sư phụ tôi thế nào còn chưa biết, nếu Tam Thanh có mệnh hệ gì thì tôi thực sự không biết phải làm sao.
Quẻ lần này của Tam Thanh hóc búa chẳng khác nào quẻ về ngọn núi phía sau nhà tôi.
Sau khi Tam Thanh gieo sáu đồng xu, lông mày bắt đầu cau chặt lại.
Gần như ngay lập tức, cơ thể Tam Thanh bắt đầu lắc lư, trán toát mồ hôi hột.
Tôi nhìn mà phát lo.
Đáng tiếc Đạo hạnh của tôi hiện giờ quá nông, không vào được nội cảnh. Nếu không tôi nhất định sẽ cùng sư thúc tiến vào trong đó. Như vậy tôi sẽ không cần ngồi cạnh lo lắng như thế này.
May mà lần gieo quẻ này của Tam Thanh thuận lợi hơn tôi tưởng nhiều.
Mặc dù cũng gặp một số nguy hiểm, nhưng Tam Thanh đều hóa giải được.
Thời gian gieo quẻ chỉ có mười chín phút nhưng tôi lại cảm thấy như hàng tiếng đồng hồ đã trôi qua.
"Sư thúc, tình hình thế nào?"
Đợi khi Tam Thanh bỏ tay ra khỏi Bát Quái đồ, tôi lập tức lo lắng lao tới hỏi han.
"Kỳ lạ..."
Tam Thanh không vội trả lời câu hỏi của tôi mà lại tự độc thoại một câu. Sau đó sư thúc tôi hai mắt nhắm nghiền, cúi đầu không nói, như thể vẫn còn băn khoăn về lời quẻ vừa rồi.
Mặc dù tôi rất lo lắng nhưng cũng biết lúc này không nên giục giã nên đành đứng bên cạnh im lặng theo dõi.
Một lúc sau, đột nhiên Tam Thanh choàng mở mắt, đôi mắt đầy vẻ mơ màng nhìn tôi rồi hỏi.
Hàng trăm thi thể hoành hành? Hàng trăm thi thể trùng sinh?
Hai câu này kết hợp lại với nhau, tôi đột nhiên nhớ ra câu mà sư phụ nói với tôi đêm hôm đó.
"Trương Ly, cậu có tin người chết rồi vẫn có thể sống lại không?"