Tam Thanh cũng giống như tôi, lúc này đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.
"Sư thúc, hình như có biến thật rồi".
Không hiểu tại sao nhưng lúc này tôi vô cùng hoảng loạn, như thể ngày tận thế đang tới vậy. Tôi hoảng đến nỗi tim đập loạn nhịp mãi không thôi.
Tam Thanh không cả thèm đi giày, nhảy xuống khỏi giường rồi phi ra mở cửa phòng.
Bên ngoài có mấy người đang túm tụm lại, vẻ mặt kinh hãi xì xào thảo luận gì đó.
"Các cậu có nhìn thấy không, biết bao nhiêu người lềnh bềnh trên mặt nước, dọa tôi chết khiếp!"
"Chết cả rồi sao?"
"Chết cả rồi, chết hết rồi! Nhìn xác họ thì ít nhất phải ngâm trong nước một đêm rồi".
Tôi càng nghe càng kinh ngạc, Tam Thanh cũng vội vã chạy tới hỏi xem có việc gì xảy ra.
Hỏi rồi mới biết, hóa ra có mấy cô gái đã hẹn nhau sáng sớm cùng ra ngoài xem mặt trời mọc.
Ở Ma thành này có một cái hồ nhân tạo rất lớn. Lúc mặt trời mới mọc, đứng cạnh hồ sẽ thấy cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp.
Nhưng hôm nay mới sáng sớm, mấy cô gái kia đi tới bên hồ ngắm cảnh thì lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
"Hai mươi mấy người, có người ngửa mặt, có người úp mặt lềnh bềnh trên mặt hồ, đúng là hết hồn hết vía!"
"Không ngờ lại nhanh đến vậy. Chỉ trong một đêm mà chết bao nhiêu người", Tam Thanh lẩm bẩm.
Khi tôi và Tam Thanh mặc quần áo tử tế rồi chạy tới bên cạnh hồ thì phát hiện xung quanh đã bị cảnh sát chăng dây cấm ra vào, nhưng đứng ngoài vẫn có thể nhìn thấy cảnh không ít người đang tiến hành trục vớt các thi thể trên mặt hồ.
Tôi đứng nhìn từ xa.
Mấy cô gái ban nãy không hề nói khoác, hai mươi mấy thi thể trôi lềnh phềnh trên mặt hồ, chen chúc nhau như thể mấy cô gái này đã bàn bạc cầm tay nhau cùng nhảy xuống hồ quyên sinh vậy.