"Trương Ly, có nhìn thấy hồn thể không?"
Tam Thanh không biết tại sao mà có vẻ cực kỳ lo lắng.
Tôi nhìn lên trên mặt hồ, quả thực có mười mấy cái hồn thể đang vật vờ, nhìn xuống thi thể mình ở bên dưới một cách rất khó hiểu.
Như thể những hồn thể này đang không hiểu tại sao mình lại chết vậy.
"Có hồn thể, đang lơ lửng bên trên những thi thể kia".
Tôi chỉ vào không trung, cho Tam Thanh biết vị trí tương đối.
"Đi, chúng ta quay lại ngôi trường đó xem".
Tam Thanh như thể nhớ ra điều gì đó nên quay lưng lách khỏi đám đông để ra ngoài.
Tôi theo sát phía sau, vẻ mặt lơ ngơ chưa hiểu.
"Một khi nghi thức hiến tế bắt đầu thì sẽ không thể dừng lại, dù gì ở lại đây cũng không tác dụng gì. Thà rằng chúng ta đi xem tế phẩm kia có còn ở đó không?"
Tế phẩm mà Tam Thanh nhắc đến chính là nữ sinh nhảy lầu tự tử kia.
"Sư thúc, những người này rốt cuộc tại sao lại chết? Hình như không phải bọn họ cố tình nhảy xuống hồ quyên sinh, nhưng kẻ nào có khả năng xúi giục nhiều người tự sát như vậy trong một lần chứ?"
Tam Thanh thì nghĩ đến tế phẩm kia, còn tôi thì nghĩ đến hai mươi mấy thi thể trong hồ.
"Hàng trăm thi thể lộng hành, hình như chúng ta đã hiểu sai về hàng trăm thi thể này rồi".
Tam Thanh nói dứt lời, hai chúng tôi đều rùng mình ớn lạnh.
"Nhưng tại sao nhà họ Uy phải làm vậy chứ?"
Mặc dù đã đoán ra đáp án nhưng cả hai chúng tôi vẫn không khỏi đau đầu, nghĩ không ra nguyên nhân của tất cả những việc này là gì.