Còn tôi nghe xong mà lòng mề bên trong như cũng lộn tùng phèo cả lên.
Mặc dù những lời Vương Cường nói hơi loạn, nhưng tôi có thể đoán được xác chết mà mấy nữ sinh kia gặm chính là xác nữ sinh đã nhảy lầu tự tử.
Tam Thanh nãy giờ không nói không rằng, mặt tái mét.
"Sư thúc, đây... đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Chuyện xảy ra trước mắt quả thực đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của tôi.
Tự sát tập thể thì cũng thôi đi, nhưng giờ người sống gặm xác người chết, lẽ nào cũng là do bị quỷ nhập?
Nhưng Tam Thanh vẫn không nói không rằng, tôi cũng không biết sư thúc rốt cuộc đang nghĩ gì.
"Hiện giờ thi thể đó ở đâu?"
Một lúc lâu sau Tam Thanh mới mở miệng nói chuyện, giọng nói hơi khàn khàn.
"Thi thể... thi thể đã bị gặm kha khá rồi. Chỉ còn... ọe..."
Vương Cường nói dứt lời, tôi ngẩng đầu nhìn về phía ký túc xá.
Tôi phát hiện luồng sát khí dày đặc trước đó như thể đã tiêu tán đi một chút.
"Đi thôi, tới đó xem xét một chút".
Tam Thanh như thể hơi nản lòng, bất lực nói một câu, sau đó tự mình đi phía trước.
Tôi do dự một lát, sau đó cũng theo sau.
Khi đến ký túc xá, tôi ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện hồn thể kia vẫn còn treo ở đó. Nhưng giờ nó như thể bị con gì gặm vậy, thiếu mất một cánh tay và một cái chân.
"Nhà họ Uy? Ông vừa nói nhà họ Uy làm sao cơ?"
Bất thình lình nghe một người khác nhắc đến nhà họ Uy khiến tôi và Tam Thanh đều trở nên cảnh giác.
Hai chúng tôi đồng loạt quay đầu lại, người vừa hỏi là một nữ sinh trẻ măng.