“Vậy lát nữa ra tay thế nào?”, tôi vẫn vác sợi dây và vừa thở hổn hển vừa hỏi.
“Cần làm thế nào thì làm thế ấy, càng đông người thì càng phải nhìn kỹ, nhất là nhìn xem họ có gì kỳ lạ không”.
Thần kinh Tam Thanh căng như dây đàn, rõ ràng là Tam Thanh đang rất căng thẳng.
Bị Tam Thanh lôi kéo, tôi cũng lập tức trở nên căng thẳng và bắt đầu lưu ý tới những học sinh đi lướt qua bên cạnh.
Thật đúng là vừa để ý thì ngay phía trước Tam Thanh có một người đang đứng quay lưng lại. Nhìn là biết đó là một cô nhóc.
Thế nhưng lại không giống tôi, trên vai không hề có ba ngọn dương hỏa.
“Sư thúc, không phải, phía trước dường như có hành thi.
Tôi vội vàng nói nhỏ nhắc nhở Tam Thanh.
Được tôi nhắc nhở, Tam Thanh bỗng đi chậm lại.
“Hành thi? Đâu?”
Tôi khẽ giơ tay, chỉ về bóng lưng cô gái trước mặt.
Nhưng tôi vừa chỉ xong thì lại phát hiện ra điểm không ổn.