Nếu trên vai không có tam hỏa thì chắc chắn là người chết.
Hành thi mà chúng ta thường nói thì hoặc là dùng lục phù giúp thân xác cử động hoặc là dùng tà pháp để chống đỡ, giúp cơ thể không còn sinh mạng kia trở thành những cương thi có thể cử động được.
Nhưng dù là loại nào thì trạng thái của hành thi cũng có sự khác biệt rõ ràng về vẻ bề ngoài đối với con người.
Đừng nói là người trong ngành, dù là người ngoài ngành cũng có thể nhìn là thấy được sự quỷ dị của hành thi.
Vậy mà cô gái trước mặt lại trông giống như người sống, chẳng có gì khác biệt.
Thậm chí vừa rồi khi tôi nói thầm với Tam Thanh thì cô gái này còn quay qua cười nói với bạn học bên cạnh.
“Sư thúc, ngoài người chết ra thì còn tình huống nào mà tam hỏa bị tắt không?”
Cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn làm điên đảo nhận thức của tôi.
Tam Thanh nhìn theo hướng cánh tay tôi, rõ ràng là Tam Thanh cũng bị kinh hãi bởi tình huống trước mặt.
Tam Thanh chau mày, bước chân cũng trở nên chậm lại.
“Cậu không nhìn nhầm đâu, đó chính là người chết. Tôi không thể cảm nhận được một chút sự sống nào từ trên người cô ta, thậm chí tôi còn mơ hồ ngửi thấy mùi xác thối nữa”.
Vừa nói, Tam Thanh vừa đưa tay lên lau mồ hôi trán.
Cùng với động tác đó của Tam Thanh, tôi có thể nhìn thấy rõ, khoảnh khắc mà Tam Thanh đưa tay lên thì một luồng sáng tinh khiết tập trung trên đầu ngón và giây phút Tam Thanh đưa tay lên trán thì luồng sáng màu vàng kia giống như bị hút vào trong và đi xuyên qua da của Tam Thanh.
Một giây sau, luồng sáng đó xuất hiện trong đôi mắt của Tam Thanh.
Tôi bừng tỉnh, Tam Thanh đã mở mắt âm dương.
Tôi bỗng thấy ớn lạnh, một cảm giác khó chịu khó nói nên lời bao trùm lấy toàn thân.
Tam Thanh rơi vào trầm mặc, có lẽ cũng đang đoán xem là chuyện gì.
“Mượn xác hoàn hồn…Lẽ nào đây chính là cách sống lại mà sư huynh đã nói tới sao?”
Một lúc sau, Tam Thanh chợt bừng tỉnh nhưng sau đó lại rơi vào trạng thái mù mờ không hiểu.