Từ xưa đến nay, các trường hợp mượn thi hoàn hồn không hề ít, nhưng đều là trường hợp người gần chết, nắm bắt cơ hội đưa hồn thể vào trong một cơ thể khác.
Bởi khoảnh khắc trong quá trình thực hiện vô cùng vi diệu vì vậy các trường hợp thành công đều phải dựa vào sự trùng khớp cơ duyên.
“Nói là mượn xác hoàn hồn cũng không đúng. Mượn xác hoàn hồn cần dựa vào hơi thở cuối cùng của người sắp chết. Có được hơi thở cuối cùng đó thì hồn phách mới có thể tồn tại được trong tư thái của con người. Thế nhưng trên người cô gái trước mặt đã phát ra mùi xác thối, không thể nào là một cơ thể còn tươi mới được”.
Tam Thanh phủ định suy đoán của chính mình, rõ ràng là cũng đang cảm thấy hoang mang.
Hai chúng tôi đang day dứt thì mùi xác thối cực nặng từ phía sau bay tới.
Không đợi chúng tôi quay đầu lại thì có thêm một cánh tay vừa lạnh vừa cứng đặt lên vai tôi.
Tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Tôi cứng người, không dám quay đầu lại.
Tôi không dám, Tam Thanh thì không sợ. Tam Thanh nhìn ra phía sau và lập tức nín thở.
Bộ dạng của Tam Thanh khiến tôi lập tức cảm thấy không ổn.
Mặc dù bình thường khi ở cạnh ông Tôn, Tam Thanh cũng không đứng đắn cho lắm nhưng ít nhất cũng là người bình tĩnh, rất ít khi để lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
“Sư thúc, phía sau là gì vậy? Hay là để tôi dùng bùa xử lý?”
Tôi cứng họng, vừa hỏi vùa thò tay vào trong túi áo.
Trước khi ra khỏi cửa, Tam Thanh sợ tôi gặp rắc rối nên đã đặc biệt nhét vài tấm bùa cho tôi. Trong đó có một tấm mà tôi nhận ra, chính là Ngũ lôi thần phù mà trước đó ông Tôn từng dùng.
Ngũ lôi thần phù có thể chém quỷ đánh thần minh. Chỉ cần lấy nó ra, bất luận phía sau là thứ quái gì thì cũng đảm bảo chỉ cần một đòn là đánh bay.
Nhưng tôi còn chưa lấy ra được thì đã bị Tam Thanh giữ lại.
“Nguyễn Thanh Nhi, sao cô lại tới đây?”
Tôi giật mình khi Tam Thanh vừa dứt lời và vội vàng quay đầu lại.
“Trương Ly, cậu không nên tới đây! Cậu tới là nơi đây xảy ra chuyện lớn mất!”
Câu nói đột ngột của Nguyễn Thanh Nhi khiến tôi cảm thấy kinh ngạc.
“Sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”
Tôi không nhịn được bèn lên tiếng hỏi. Thế nhưng vừa hỏi thì tôi đã cảm thấy kỳ lạ rồi.