Cũng phải, nói chuyện với một người chết, không cảm thấy kỳ lạ mới là vấn đề.
“Không kịp giải thích cho cậu. Cậu mau rời khỏi đây đi! Còn không đi, thì cậu sẽ rơi vào cái bẫy của nhà họ Uy đấy!”
Khuôn mặt trắng bệch của Nguyễn Thanh Nhi trông có phần nóng ruột.
Cô ta nhìn trái nhìn phải cứ như đang sợ thứ gì đó.
Thế nhưng nghe cô ta nhắc tới nhà họ Uy thì tôi càng không thể đi được.
“Quả nhiên sự kỳ lạ ở đây có liên quan tới nhà họ Uy? Cô biết những gì?”
Chuyện này không thoát khỏi sự liên quan tới nhà họ Uy thì đương nhiên cần phải cảnh giác cao độ, tôi vừa lạnh giọng chất vấn Nguyễn Thanh Nhi vừa nhìn tình hình xung quanh với vẻ thận trọng.
Nói ra kể cũng lạ. Tôi và Nguyễn Thanh Nhi nói chuyện cũng không to lắm vậy mà lại khiến những người xung quanh đổ dồn sự chú ý.
Tôi nhìn những người đi đi lại lại lúc này như bị đứng hình tại chỗ, nhìn chăm chăm về phía chúng tôi.
“Sư thúc, tình hình không ổn”.
Da đầu tôi tê dại, cả cơ thể căng cứng và chuẩn bị tâm lý sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.
Tôi nhìn rõ ràng, trong đám người này có người chết đã không còn tam hỏa và cũng có cả người sống.
Nhưng trong nháy mắt bọn họ giống như con rối bị điều khiển, cứ chăm chăm nhìn ba người chúng tôi.
Tôi cảm thấy hối hận vô cùng. Xem ra Nguyễn Thanh Nhi là kẻ dẫn dụ, đúng ra vừa rồi khi đối mặt, tôi phải lấy lôi phù ra kiểm soát cô ta mới phải.
“Đã muộn rồi…cậu đã bị phát hiện, cậu không nên ở đây, lẽ nào tới giờ cậu còn chưa rõ sao? Cậu là chìa khóa để mở thiên trận!”
Nguyễn Thanh Nhi càng nói càng lộ rõ vẻ lo lắng. Nói đến cuối câu, cô ta còn đưa tay ra định nắm lấy cánh tay tôi.
Tôi đang lắng nghe với tâm trạng âu lo, thấy cô ta đột ngột giơ tay ra thì vô thức đưa tay lên chặn lại.
Nào ngờ chỉ một hành động này thôi đã khiến Nguyễn Thanh Nhi lảo đảo ngả nghiêng.