Con người có năm thức và sáu giác quan. Khi hồn lìa khỏi xác, thức và giác quan cũng rời đi và cùng chuyển sang lần đầu thai kế tiếp.
Hiện nay hồn thể của Nguyễn Thanh Nhi đã bị phong ấn trong thân xác đã thối rữa của cô ta. Phải cảm nhận sự thối rữa của cơ thể hằng ngày, cảm giác này quả thực rất khó tưởng tượng. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy điều này còn đau đớn hơn lăng trì gấp trăm lần.
Chẳng trách cô ta lại cầu xin được chết một cách khẩn thiết đến thế.
Có điều, vẫn còn một chuyện mà tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu.
“Nhưng mà sư thúc à, khi ấy trên người Nguyễn Thanh Nhi có phong ấn của tà pháp và đã hồn bay phách tán vào giây phút cô ta chết rồi mà nhỉ? Sao có thể hoàn hồn chứ?”
Nghe tôi hỏi vậy, sư thúc bèn lắc đầu vì cũng không lý giải được chuyện này.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc mà chúng tôi đã đến trước toà nhà ký túc xá.
Ngoái đầu nhìn đám người ồ ạt theo sau, bỗng nhiên tôi có ảo giác như thây ma sẽ tàn sát cả thành, khiến tâm trạng lại thêm phần sốt ruột.
Xem ra Vương Cường đã lắng nghe hai người chúng tôi. Không biết ông ta đã thuyết phục lãnh đạo trường thế nào, mà toà nhà ký túc xá bình thường vốn đông đúc người ra vào, nay lại tĩnh lặng như tờ và không hề có sức sống.
Hai chúng tôi đi quanh toà nhà ký túc xá một vòng, sau khi xác nhận tất cả học sinh đều đã chuyển đi, chúng tôi mới đi đến phòng của quản lý ký túc xá.
Ký túc xá này không xây gì khác lạ, chỉ là một toà nhà cao tầng bình thường và quy củ, cũng chẳng có phong thuỷ gì đáng bàn đến.
Theo lý mà nói, toà nhà kiểu mẫu thế này hẳn sẽ không có tầng hầm này nọ.
“Sư thúc à, nếu ở đây không có đường dẫn xuống dưới lòng đất thì hai chúng ta sẽ phải đào đúng không? Nhưng chúng ta không có đem đồ nghề gì theo mà?”
Đi đến tận đây rồi, tôi mới nghĩ đến vấn đề này nên cảm thấy hơi chán nản.
“Gấp gáp cái gì, xem trước đã rồi nói sau”.
Hình như sư thúc đã có tính toán nên chẳng hề bối rối chút nào cả.
Phòng của quản lý ký túc xá cũng tối như hũ nút và không có hơi người. Trên khoá cửa là một chiếc khoá sắt nhỏ thông dụng, trông khoá đơn giản thế thôi nhưng rất khó cạy ra.
Có điều, chuyện này cũng chẳng làm khó được sư thúc. Tôi nhìn sư thúc mò mẫm móc ra một bộ đồ nghề.
Nhờ có ánh trăng soi sáng mà tôi đã thấy được, ơ kìa, bộ đồ nghề đầy đủ y hệt như bộ của sư phụ vậy!
Một mùi hương khó tả xộc vào khoang mũi tôi đầu tiên. Mùi này không chỉ xen lẫn với mùi hôi cơ thể, mà thậm chí còn có mùi quần áo và thức ăn ôi thiu.
“Ầy, quản lý ký túc xá là phụ nữ à? Mùi nặng như vậy mà cũng ở được?”
Mùi này quả thực hơi nồng. Tôi nhíu mày và đưa tay bịt mũi, không nhịn được bèn thì thào phàn nàn vài câu.