Mặc dù Phương Tuyết thề thốt nghe ghê lắm nhưng vì chính bộ dạng không đàng hoàng của cô ta khiến tôi cảm thấy nghi ngờ.
“Nếu anh không tin thì coi như giúp bạn của Liễu Nguyệt Như đi, tới nhà tôi nhìn một cái cũng được mà”.
Chắc Phương Tuyết sợ tôi không đồng ý nên vội vàng khẩn cầu.
“Tôi biết anh và Liễu Nguyệt Như sắp đính hôn rồi. Chỉ cần anh chịu giúp thì tôi chấp nhận bỏ ra một trăm nghìn tệ!”
Phương Tuyết nói chắc nịch.
Tôi há mồm trợn mắt nhìn cô ta.
Một trăm nghìn tệ! Cả đời này tôi chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy. Vậy mà số tiền đó được nói ra một cách quá dễ dàng từ miệng một cô thiếu nữ.
Nếu trước đó tôi còn kiên quyết thì giờ một trăm nghìn tệ này khiến tôi thấy dao động.
Đúng là hiện tại tôi cần tiền. Không có tiền, tôi không thể kết hôn với Liễu Nguyệt Như được.
Nếu không kết hôn được với Liễu Nguyệt Như thì tôi không thể nào xem bói được và cũng không thể hóa giải được Thất sát tỏa hồn trận.
Nếu mà cứ như vậy thì kẻ đang hành hạ ông nội tôi sẽ lại tiếp tục được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Quan trọng nhất là không có tiền thì đến một cái la bàn ra hồn tôi cũng không mua nổi…
“Thật không?”
Do dự một lát tôi đành lên tiếng.
Phương Tuyết thấy tôi dao động thì lập tức vui mừng kéo cánh tay tôi.
“Thật mà, có một trăm nghìn tệ à, chỉ là tiền tiêu vặt của tôi mà thôi. Có gì mà không thật chứ!”
Một lần nữa tôi cảm thấy nghẹt thở. Hóa ra đây chính là cái gọi là người có tiền.
Trước đó, khi Uy Chính Thiên cười nhạo tôi bủn xỉn, tôi còn phản bác lại cậu ta. Thế mà giờ đây chính tôi lại bị làm khó bởi đồng tiền rồi…
“Tôi vẫn còn một điều kiện nữa. Chuyện này phải được Liễu Nguyệt Như đồng ý thì tôi mới nhận. Nếu như cô ấy từ chối thì tôi cũng lực bất tòng tâm”.
Dưới sự hấp dẫn của đồng tiền, tôi vẫn còn giữ lại cho mình được một chút lý trí.
Vậy mà điều đó cũng không làm khó được Phương Tuyết. Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Liễu Nguyệt Như.
Không thể phủ nhận Phương Tuyết có tính nũng nịu bẩm sinh. Đến cả một cô gái cũng không đỡ được, cô ta cầu xin nài nỉ nên Liễu Nguyệt Như đã đồng ý lấy lệ.
Buổi tối không xem dương trạch.
Vì vậy bây giờ không thể đi được. Tuy nhiên Phương Tuyết thấy phản ứng của tôi thì cũng không còn sốt sắng giục đi bằng được nữa.
Cô ta để lại địa chỉ. Sau khi hẹn sáng sớm mai tới đón tôi thì Phương Tuyết mới vui vẻ rời đi.
Tôi siết tấm danh thiếp trong tay, địa chỉ được in rõ ràng trên tờ giấy.
‘Tập đoàn Phương Viên’.
Tôi chậc chậc đầu môi. Phương Viên, Phương Viên, trời vuông đất tròn đây mà.
Cái tên mà nhà họ Phương đặt ra này gớm đấy nhỉ.
Thường thì khi đặt tên có tham vọng thì sẽ có thể dễ phát triển thực lực mạnh hơn.
Mặc dù cực thịnh rất nhanh nhưng nếu bị lụi bại thì cũng chẳng khác gì nước lũ chảy xuôi dòng đổ xuống dồn dập.
Sau khi trầm ngâm một lúc thì tôi mới nhét tấm danh thiếp vào túi.
Đã thu tiền thì không đơn giản chỉ là giúp đỡ nữa mà có nghĩa coi là giao dịch chính thức rồi.
Dù thế nào thì ngày mai cũng phải tới xem trước rồi tính tiếp.
Không biết có phải là do nhận được đơn hàng này từ Phương Tuyết không mà tôi bỗng cảm thấy bất an. Cả đêm đó, tôi không thể ngủ yên được.
Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng thì tôi đã tỉnh dậy với toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi ngồi thiền một lúc tôi mới cảm thấy bình tĩnh được đôi chút.
Tôi vừa ăn sáng xong thì Phương Tuyết tới.
“Cô có biết ở đâu bán pháp khí không?”
Sau khi chào hỏi tôi bèn lên tiếng.
“Pháp khí sao? Ý anh nói là mấy thứ đồ mà thầy phong thủy dùng sao?”
Phương Tuyết vừa nói vừa gật đầu.
“Có một nơi, nghe nói bán đồ linh nghiệm lắm. Tôi có thể dẫn anh đi xem”.
Tối qua, tôi đã nhẩm đếm số tiền còn trên người. Mua la bàn tốt thì không đủ nhưng la bàn bình thường thì vẫn miễn cưỡng mua được.
Mắt Âm Dương rất tiện dùng nhưng xem phong thủy Bát Quái thì vẫn phải dựa vào vài món đồ chuyên nghiệp mới được.
Phương Tuyết lái xe đưa chúng tôi vào trong thành phố.
Tới nơi tôi mới phát hiện ra. Đây chẳng phải là Vọng Tiên Các sao?
“Đồ mua ở đây có linh nghiệm thật không?”
Nghĩ tới cái tên đạo sĩ lừa đảo tự xưng là người của phái Mao Sơn kia, tôi bỗng cảm thấy khó chịu.
“Những đại sư linh ứng thường bế quan cả rồi, cộng thêm việc gần đây chính phủ phá vỡ triệt để vấn đề mê tín nên có lẽ chỉ còn ở đây là mua được thôi”.
Phương Tuyết nhún vai đầy bất lực.
Tôi bỗng cảm thấy cạn lời.
“Phải rồi, ở đây có phải gọi là Tầm Phúc Đường không?”
Tôi bỗng nhớ lại Ngũ Hành Bát Quái Phúc mà hôm qua Uy CHính Thiên cầm.
Linh khí trong chiếc hộp đó chắc chắn là đã được tạo ra từ một vị đại sư có tầm.
Nghe tôi nói đến Tầm Phúc Đường thì Phương Tuyết bỗng có biểu cảm không tự nhiên.
“Anh mới tới nên có những chuyện không hiểu. Tầm Phúc Đường này là tư đường của nhà họ Uy, người khác không vào được.
Kể cả những người qua lại với nhà họ cũng chưa từng tới bao giờ.
Tôi vuốt cằm trầm tư.
Quả nhiên nhà họ Uy có điều bất thường.
“Nhà cô đã có qua lại với nhà họ Uy thì chẳng phải là khá thân rồi sao?”
Tôi lại mở miệng hỏi.
Trước đó Liễu Nguyệt Như cũng đã từng nói, bọn họ quen nhau là do thông qua Uy Chính Thiên.
Như vậy thì chắc là Phương Tuyết và Uy Chinh Thiên phải thân nhau lắm.
Nhưng cách trả lời của Phương Tuyết lại nằm ngoài dự đoán của tôi.
“Con người Uy Chính Thiên vô cùng ngạo mạn, những người không có ích với anh ta, anh ta không bao giờ để ý”.
Có lẽ Phương Tuyết từng bị bẽ mặt trước Uy Chính Thiên nên khi nhắc tới chuyện này thì cô ta cảm thấy oán hận.
Tôi cảm thấy hơi thất vọng. Vốn tưởng có thể nắm bắt được chút thông tin về nhà họ Uy từ chỗ Phương Tuyết, nhưng giờ xem ra là không rồi.
Tôi quay đầu nhìn Vọng Tiên Các. Người ra vào tấp nập, kinh doanh rất phát đạt.
Tôi bất lực thở dài rồi đi theo Phương Tuyết.
Cảm giác khác nhiều so với lần trước tôi tới. Vì hình như Phương Tuyết cũng là người có tiếng nên chúng tôi vừa bước vào cửa thì lập tức có người tới đón.
“Cô Phương tới rồi, tôi không ra nghênh đón đúng là đáng bị phạt, đúng là đáng bị phạt”.
Tôi ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên là đạo sĩ Mao Sơn giả mạo kia.
Phương Tuyết đứng bên cạnh nghe đối phương nói vậy thì nheo mắt cười.
“Vậy anh nói xem phạt thế nào?”
Gã đạo sĩ cười he he, đôi mắt ánh lên vẻ nham hiểm.
“Tùy thí chủ!”
Tôi trừng mắt. Cái đồ mặt dày, lừa tiền thì cũng thôi, lại còn là một tên dê xồm.
Hai người đùa cợt vài câu thì gã đạo sĩ mới để ý tới tôi đứng bênh cạnh.
Bốn mắt nhìn nhau, gã đạo sĩ lập tức thất sắc.
“Sao lại là cậu thế? Lão đạo tôi có đắc tội gì với cậu đâu mà tại sao cậu lại tới phá tôi suốt vậy?”
“Tôi không hề uy hiếp anh ta, là do anh ta làm chuyện có lỗi với lương tâm. Sợ tôi vạch trần, nên mới chịu bán rẻ cho tôi. Đây có nghĩa là thỏa hiệp đôi bên cùng có lợi. Sao có thể nói là tôi uy hiếp anh ta chứ?”
Trong tay có la bàn, tôi càng cảm thấy yên tâm hơn.
La bàn phong thủy không quan trọng có khai quang hay không mà quan trọng ở chất liệu và thiết kế.