Con chồn đó đúng là đã rời đi thật rồi.
“Kỳ…kỳ lạ quá, tôi không chở nữa, không chở nữa”.
Sau khi trải qua những chuyện đó, người tài xế đã sợ chết khiếp, nói gì cũng không chịu chở chúng tôi và cứ một mực đẩy chúng tôi xuống xe.
Nhưng khi người tài xế chuẩn bị rời đi thì tôi đã bước tới trước một bước và chặn vào cửa xe ông ta.
“Bác tài, chuyện tối nay bác cũng đã thấy rồi, có những chuyện không tin cũng phải tin. Tôi là Trương Ly, nếu hai ngày tới mà ông gặp phải chuyện gì kỳ lại thì nhớ tới thôn Tây tìm tôi”.
Sau khi dặn dò, cũng không biết ông tài xế có chịu nghe hay không mà đáp lại qua loa rồi nhanh chóng lái xe đi.
Hoàng Cường lầm bầm với vẻ không vui.
“Cậu nhóc, tôi thật sự đã đánh giá thấp tấm lòng của cậu. Ông ta vứt chúng ta ở nơi đồng không mông quạnh thế này mà cậu vẫn còn nghĩ tới việc giúp ông ta. Lẽ nào chồn yêu…hay Hoàng đại tiên vẫn sẽ còn tới gây rắc rối cho chúng ta nữa?”
Hoàng Cường sợ hãy nhìn xung quanh cứ như sợ mình nói sai.
Tôi nhìn theo hướng người tài xế rời đi với vẻ bất an và lắc đầu.
“Ông Hoàng, đã lấy sạch tiền trên người mình chưa?”
Hoàng Cường gật đầu.
“Đương nhiên rồi. Giờ một đồng cắc cậu cũng chẳng tìm thấy nổi trên người tôi. Chuyện này tôi hiểu, tiền mua mạng sao có thể giấu được chứ!”
Tôi yên tâm gật đầu và nói với Hoàng Cường.
“Vậy nên tôi mới lo lắng cho người tài xế đó, đến cuối cùng Hoàng đại tiên cười thực sự là điều bất ổn, tôi luôn cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc”.
Hoàng Cường lập tức hiểu ra và nín thở, nói nhỏ với tôi.
“Ý của cậu là, người tài xế đó đã không nỡ móc hết tiền ra?”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
“Sợ là như vậy. Nếu như ông ta không giao ra hết chỗ tiền kia chi bằng đừng bỏ tiền ra nữa, vậy có khác gì không phải là tiền mua mạng mà rõ ràng là ăn xin và khác gì là tát vào mặt Hoàng đại tiên?”