Đợi khi chiếc xe van rẽ khúc ngoặt và rời đi, không còn thấy đèn xe nữa thì con đường núi bỗng trở nên tối mù chẳng nhìn nổi năm đầu ngón tay.
“Cậu nhóc, chúng ta cũng đừng lo lắng cho người khác nữa, mà hãy nghĩ xem tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
Hoàng Cường nhìn xung quanh núi rừng tối đen mà không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Câu nói của ông ta đã nhắc nhở tôi. Từ đây cách nhà Hoàng Cường vẫn còn một đoạn đường hai dặm. Nói xa thì không phải xa mà gần thì cũng không phải gần.
Nếu như ở trong thành phố thì hai dặm đường này chỉ cần đi tầm mười phút là được.
Thế nhưng ở nơi đường núi khúc khuỷu như thế này, rồi lại thêm trời tối thì căn bản không thể nhìn rõ đường đi và sẽ tốn không ít thời gian.
Mấu chốt là, chúng tôi vừa mới bị chồn yêu chặn đường, ai mà biết được nó đã đi xa hay chưa?
Nếu như nó mất hứng, lại chặn chúng tôi lần nữa thì giờ chúng tôi chẳng móc nổi nửa đồng cắc tiền mua mạng nữa đâu.
Nếu tới bước đó thật thì chỉ còn cách sống chết liều mạng với nó mà thôi.
Nghĩ tới đây tôi bỗng cảm thấy run rẩy.
“Ông Hoàng, nơi đây không nên ở lại lâu, đường về càng xa hơn, chúng ta đành phải liều mạng tiếp tục đi về phía trước thôi”.
Tôi căng thẳng nhìn xung quanh.
Tôi không nhìn thấy chồn yêu mà cô hồn dã quỷ thì có hai con nhưng điều đó chẳng có gì đáng ngại.
Trên người Hoàng Cường có gỗ sét đánh, trên người tôi có cũng lục phù mà trước đó Tam Thanh chuẩn bị cho mình, vì vậy những tên cắc ké không dám tiếp cận hai người chúng tôi.
Thế nhưng giờ điều khiến tôi để ý là phía trước có một ngọn núi nhô lên.
Ngọn núi đó không cao, thậm chí kẹp giữa những ngọn núi khác trông giống một cái đồi hơn nhưng trên đỉnh núi có một luồng sát khí dày đặc đang bao trùm.
Tôi mơ hồ cảm thấy có lẽ đây chính là ngọn núi mà Hoàng Cường đã nhắc tới.