Quả nhiên, khi tôi gọi là chị dâu thì người phụ nữ lập tức cười và ánh mắt nhìn tôi cũng trở nên nhiệt tình hơn nhiều.
“Trước đây tôi đã nghe ông Hoàng nói về cậu, mau vào trong đi”.
Sau khi chào hỏi và bước vào trong thì tôi thấy vợ Hoàng Cường nhéo cánh tay ông ấy với vẻ bất mãn và phàn nàn.
“Không phải đã nói bảy giờ sẽ về tới sao? Ông xem xem giờ là mấy giờ rồi?”
Hoàng Cường bị nhéo tới mức xuýt xoa nhưng vẫn phải cười vui vẻ giải thích.
Bị vợ của Hoàng Cường nhắc nhở tôi mới thuận tay đưa điện thoại lên nhìn.
Sau khi nhìn rõ ràng thì tôi bỗng sững sờ.
Lúc này thời gian hiện trên điện thoại đã là đúng mười hai giờ.
Vợ Hoàng Cường nói không sai. Nếu như không phải bị chồn yêu chặn đường thì đúng là bảy giờ có thể tới nhà được rồi.
Nói cách khác, lúc người tài xế bỏ chúng tôi ở lại thì chưa tới chín giờ tối.
Đoạn đường hai dặm mà tôi và Hoàng Cường đi từ chín giờ tới mười hai giờ đêm, đi hết ba tiếng đồng hồ sao?
Không thể nào?
Mặc dù trên đường đi chúng tôi không nói gì nhưng mọi thứ đều thuận lợi và cũng không hề gặp phải hiện tượng ma che mắt. Theo những gì tôi tính toán thì đúng ra phải chưa tới mười giờ đã tới nơi mới phải.
Tôi kinh hãi nhìn Hoàng Cường.
Thấy ánh mắt tôi không ổn, Hoàng Cường chau mày với vẻ kỳ dị.
“Sao thế? Có chỗ nào sai sao?”
Vợ Hoàng Cường thấy bầu không khí có gì đó sai sai thì trở nên căng thẳng. Cô ta bất an nhìn chúng tôi và bỗng hỏi nhỏ với vẻ sợ hãi.
“Sao thế? Lẽ nào hai người đã gặp phải thứ gì không sạch sẽ? Lẽ nào, bọn chúng trở lại rồi sao?”
Vừa nói, vợ Hoàng Cường vừa ôm ngực và căng thẳng co rúm người đứng ra phía sau lưng Hoàng Cường.