Hoàng Cường ngồi trên ghế đẩu, suy nghĩ một lúc rồi mới lắc đầu.
“Không hề, chúng ta luôn đi cùng nhau. Mặc dù lúc ở trên đường có phần u ám khiến tôi cũng không dám quay đầu nhưng có thể nói là khá thuận lợi đấy chứ?”
Hoàng Cường vừa nói vừa chau mày.
“Hơn nữa tôi cũng không hề cảm thấy mệt, ở cái tuổi của tôi, đi ba tiếng đồng hồ thì sớm đã lả người rồi”.
Dường như để chứng minh, Hoàng Cường còn đứng dậy đá hai cái.
Những gì Hoàng Cường nói cũng khiến tôi cảm thấy nghi ngờ.
Khi tôi và ông Tôn vào thị trấn quỷ, suýt nữa thì bị giữ lại ở đó. Khi đó hai chúng tôi vẫn còn đi lại được, mặc dù cảm thấy đi được không xa nhưng sau khi ra khỏi thị trấn quỷ thì có cảm giác hai chân cứ như không phải của mình vậy.
Các cơ năng trên cơ thể không thể nào lừa người ta được.
Cảm nhận của tôi và Hoàng Cường giống nhau, không hề cảm thấy mệt, cũng không hề cảm thấy chóng mặt hay gì. Vậy ba tiếng vừa rồi, chúng tôi đã đi ra kiểu gì vậy?
Vợ Hoàng Cường ôm bình trà đứng bên cạnh, dường như người này không hiểu gì, nhưng từ ý tứ của chúng tôi thì bà ấy cũng có thể nhận ra trên đường đi chúng tôi đã gặp phải chuyện gì kỳ lạ.
Sắc mặt người phụ nữ tái đi vài phần, sau đó hoảng sợ đi tới trước mặt Hoàng Cường và vội vàng hỏi một câu.
“Thế nào, hai người đã gặp nó trên đường à?”
“Ai cơ?”
Tôi nâng cốc trà dừng giữa chừng, đanh mặt nhìn vợ của Hoàng Cường.
Không đợi vợ của Hoàng Cường trả lời thì Hoàng Cường đã đẩy người phụ nữ một cái và tức giận dọa nạt.
“Đừng nói linh tinh, không sợ người khác cười cho à?”
Nói xong, ông ấy lại quay qua cười với tôi bằng vẻ ái ngại.
“Không có gì, bà ấy bị dọa sợ bởi chuyện ngọn núi, luôn lo có thứ gì đó không sạch sẽ hại người khác”.
Nói xong, Hoàng Cường lại nhìn vợ mình và trừng mắt.
Vợ Hoàng Cường vốn còn điều gì đó định nói, bị ông ấy dọa như vậy thì lập tức ngậm miệng, sợ hãi đứng qua một bên, thi thoảng lại liếc ra nhìn ngoài cửa sổ.