Dù đối phương là trộm hay là ma thì tôi cũng không thể ngồi không mà nhìn được.
Tôi mặc quần áo, lặng lẽ mò mẫm trong bóng đêm và đi tới cánh cửa.
Nhưng tôi không hề khinh suất mà áp sát vào cửa nghe một lúc. Tiếng bước chân dường như mỗi lúc một xa hơn và đi về phía cánh cổng trong sân.
Tôi từ từ mở cánh cửa ra tạo thành một khe hở và mượn ánh trăng nhìn ra ngoài sân.
Đúng là có một bóng hình đen xì đang đi về phía cánh cửa.
Thế nhưng tư thế bước đi của bóng hình này có phần quen thuộc, tôi nhìn một lúc là lập tức nhận ra ngay.
Là Hoàng Cường.
Có lẽ Hoàng Cường không ngờ rằng giờ này tôi vẫn chưa ngủ, cũng không hề đề phòng có người ở phía sau đang lặng lẽ theo dõi ông ấy. Ông ấy cứ thế đi thẳng về phía cánh cửa, mở nó ra và lẻn ra ngoài.
Tôi chau mày nhìn Hoàng Cường bước ra ngoài và cảm thấy khó hiểu.