Thoạt đầu Tào Thần vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng con chồn đang chảy máu kia, trong lòng anh ta bỗng run lên sợ hãi. Dáng vẻ của nó giống hệt bố anh ta!
Cảnh tượng kỳ dị này khiến anh ta không dám chần chừ nữa. Vừa nghe tôi ra lệnh, anh ta lập tức tuân theo răm rắp, dập đầu “cồm cộp” xuống đất mấy cái liền để vái lạy con chồn nhỏ.
“Thưa Đại tiên, nhà họ Tào vì nhất thời nổi lòng tham nên đã đắc tội với Đại tiên. Nay ông ta đã ăn năn, biết sai chịu sửa, hy vọng Đại tiên đừng ra tay diệt trừ, cho ông ta một con đường sống. Sau này, ông ta nhất định sẽ thắp hương thờ cúng mỗi ngày”.
Khi Tào Thần cúi lạy, tôi cũng không đứng nhìn, vội vã cất lời hoà giải.
Thật ra chuyện hoà giải này cũng rất nguy hiểm. Lúc trước từng nói rồi đấy, chồn yêu là loài nhỏ nhen và thù dai nhất.
Nếu như nó và người này có thù oán sâu nặng mà bạn vẫn kiên quyết muốn đứng ra hoà giải, vậy thì nó sẽ chuyển sang trả thù bạn.
Tôi biết rõ chuyện này khá là phiền phức, nhưng không thể khoanh tay mặc kệ nên đành cắn răng mà làm.
Nghe tôi nói xong, chồn yêu không có ý định dừng tay, vẫn dùng sức chọc cây gậy vào não mình.
Thấy chất lỏng máu trắng kia chảy ngày càng nhiều, trong lòng tôi lo lắng vô cùng. Tôi không nghĩ nhiều được nữa, bèn giậm mạnh chân và nói bằng giọng cao hơn.
“Cứ muốn làm yêu quái, không đi theo con đường đúng đắn, làm hại đến mạng người, ngươi cũng sẽ không thoát được!”
Đây được xem là lời cảnh cáo. Tôi đang nói với nó rằng, nếu nó khiến Tào Kiến Quân mất mạng, tôi nhất định sẽ không tha cho nó!
Bất luận Tào Kiến Quân sống hay chết thì mối thù giữa chúng tôi cũng đã hình thành.
Nghe tôi nói vậy, rốt cuộc con chồn nhỏ cũng dừng tay. Có điều lúc này nó đã thoi thóp, toàn thân co giật.
Đột nhiên lại có thêm một con chồn yêu nhảy xuống từ trên tường.
Con chồn yêu này rõ là lớn hơn con tự hại kia rất nhiều. Trên người nó còn có nhiều lông trắng, đôi mắt rất sáng, vừa nhìn đã biết đây là một con chồn lớn sắp thành tinh.
Tôi nhìn với vẻ mơ hồ, dường như nó là con chồn đã chặn đường chúng tôi vào tối qua.
Sau khi nhảy từ trên tường xuống, nó tiến lại gần chúng tôi và ngồi xuống, hệt như con người vậy.
Hai mắt của nó loé sáng đầy hung tợn, liếc qua liếc lại nhìn tôi và Tào Thần.
Sau khi thấy con chồn yêu này đến ngồi trước mặt mình hệt như con người, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Nhưng tôi đã lên tiếng cảnh cáo, tất nhiên không thể tỏ ra run sợ. Nó nhìn tôi, tôi cũng nhìn nó, chẳng ai nhường ai.
Cuối cùng, con chồn yêu kia giơ chân trước lên và chỉ vào Tào Thần. Sau đó, nó ngậm lấy con chồn nhỏ đang sống dở chết với mũi miệng chảy đầy máu kia, rồi nhẹ nhàng nhảy ra ngoài bức tường và biến mất.