"Trương Ly, trên đời này ai mà không có tội nghiệt? Nhà họ Uy có, Trương gia thôn có, ông nội cậu cũng có! Đúng sai thị phi có thực sự quan trọng đến vậy không? Giờ thiên hạ sắp đại loạn, nếu con đường âm dương này bị hủy trong chốc lát thì những thứ mà cậu đang theo đuổi có thực sự còn ý nghĩa?"
Nghe xong câu này, tim tôi như rớt xuống.
Sao nghe giọng bà ta lại giống như đang cầu hòa với tôi vậy?
Trước đó tôi nghĩ rằng cục diện làm đảo lộn âm dương này chắc chắn là có nhà họ Uy góp phần.
Nhưng giờ nhìn thái độ của bà Tư thì hình như chuyện không phải vậy.
"Rốt cuộc bà muốn nói gì?"
Tôi lau miệng, đứng thẳng lên rồi cau mày nhìn bà ta.
Bà Tư há miệng như định nói điều gì đó, nhưng sau đó mặt bà ta đột nhiên xanh lét, đột nhiên quay lại nhìn về hướng tòa cao ốc Phương Viên.
"Trương Ly, tôi đến là để nhắc nhở cậu một câu, tuyệt đối không được về Trương gia thôn. Hồ Oa trở về thì cả thôn đều phải chết, ông cậu chính là một tiền lệ!"
Sau khi nói với tôi một câu mập mờ, bà Tư vẻ mặt hoảng hốt quay lưng chạy thẳng như thể đằng sau có ai đang đuổi theo đòi mạng bà ta vậy.
Tôi ngơ ngác nhìn bóng dáng bà Tư dần biến mất, nhất thời không hiểu rốt cuộc bà Tư nói vậy là có ý gì.
Bà ta chạy tới đây, cho tôi xem một ảo ảnh, lẽ nào là để ngăn tôi trở về Trương gia thôn?
Lại còn nói ông nội tôi chính là một tiền lệ?
Tôi bất giác quay đầu nhìn về phía tòa cao ốc Phương Viên. Ở nơi tôi đang đứng, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ.
Vậy tại sao bà Tư lại sợ hãi như vậy?
Con người là một loài động vật kỳ lạ, người khác càng bảo không được đụng tới thứ gì thì con người lại càng tò mò về thứ đó.
Tôi vốn không hề nghĩ tới chuyện quay về Trương gia thôn, nhưng bà nội Uy Chính Thiên đột nhiên nhắc tới nó nên tôi bỗng có một khao khát vô cùng mãnh liệt là trở về Trương gia thôn.
Có điều trong lòng tôi vẫn còn kiêng dè, nhỡ đâu những lời bà cụ kia nói là thật. Nếu tôi trở về khiến cả thôn chết thảm thì phải làm sao?
Đêm hôm đó, tôi trằn trọc nằm trên giường không biết có nên quay về Trương gia thôn hay không. Nhưng đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng động bên ngoài cánh cửa.
Tôi nín thở cố gắng căng tai lên nghe ngóng, có kẻ đang cạy khóa sao?
Lúc này tâm trí tôi đang rối bời, không ngờ lại còn có kẻ trộm dám đến quấy nhiễu!
Trong cơn thịnh nộ, tôi tiện tay nhặt cây phơi quần áo bên cạnh lên rồi rón rén đi ra phía cửa.
Tôi áp sát cửa cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, tên trộm kia cũng khá nhanh nhẹn. Sau khi vài tiếng động vang lên thì cánh cửa khóa chặt ban đầu đã bị đẩy ra tạo một khe hở nhỏ.