"Không phải, tôi chỉ đoán mà thôi. Trước đây tôi từng cùng sư đệ thảo luận xem tiên gia trên người cậu là gì, thậm chí sư đệ còn từng gieo quẻ tượng để hỏi, nhưng đều không có câu trả lời. Mãi cho đến khi tôi vô tình nhìn thấy ảo ảnh mà bà cụ kia cho cậu xem".
Ánh mắt ông cụ Tôn nhìn tôi đầy vẻ do dự, không nói tiếp mà quay lưng đi vào phòng Tam Thanh.
Tôi hoang mang khó hiểu nhìn theo bóng lưng ông ấy.
Ông ấy lại nói chuyện với tôi kiểu nửa úp nửa mở?
Tại sao ông ấy không nói tiếp? Ông ấy đang sợ điều gì?
Ông cụ Tôn ở trong phòng Tam Thanh rất lâu, sau đó mặt đầy ảo não đi ra.
"Trương Ly, chúng ta nhất định phải tới Trương gia thôn. Chỉ có cách này mới có cơ hội cứu mạng Tam Thanh".
Ông cụ Tôn nói với vẻ vô cùng trịnh trọng.
"Tôi cũng không giấu gì cậu, tám cây cột mà cậu nhìn thấy trong ảo ảnh chính là tiên gia trên người cậu. Gỗ thành hình nhờ tinh hoa nhật nguyệt, lấy địa linh nhân kiệt làm trí, lấy máu tươi để hình thành tiên đạo".
"Trước đây chúng ta đều nghĩ sai rồi, cứ tưởng ông nội cậu tìm một tiên gia lợi hại đến bảo vệ cậu nhưng thực sự thì hoàn toàn ngược lại. Tượng người gỗ liễu đó ở trên người cậu là do ông cậu không còn cách nào mới phải đem nó phong ấn trong người cậu. Cho nên, cậu mới là nhân vật lợi hại kia".
Tôi thẫn thờ nhìn miệng ông cụ Tôn đang mấp máy.
"Là sao cơ? Ý của sư phụ là vị tiên gia trên người tôi chính là mấy cây cột dính đầy máu và não người kia sao?"
Nhắc đến đây, trong đầu tôi lập tức tái hiện lại cảnh tượng trong ảo ảnh kia. Đột nhiên ruột gan tôi như lộn tùng phèo lên, toát mồ hôi lạnh.
Ông cụ Tôn thận trọng gật đầu.
"Đúng là như vậy, cho nên tôi rất lo lắng, tượng người gỗ liễu này vốn là thực vật không có thất tình lục cảm như con người, có nó trên người là phúc hay là họa đến tôi cũng không biết chắc. Nhưng có một vấn đề mà tôi hiểu rất rõ, nếu như vị tiên gia đó coi chúng ta là kẻ thù thì cả hai chúng ta cộng lại đều không phải đối thủ của nó".
Ông cụ Tôn vừa nói vừa nhíu mày đánh giá tôi một hồi khiến tôi cảm giác như có thứ gì đang bò trên lưng mình vậy, lạnh toát cả sống lưng.
Tôi không kìm nổi mà quay đầu nhìn về phía sau lưng, nhưng ngoài không khí ra thì chẳng còn gì khác.
Tôi cũng không rõ ông cụ Tôn nói những lời này là thật hay giả, nhưng tôi biết một điều đó là tượng người gỗ liễu kia đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của chúng tôi.
Tôi nháy mắt với ông cụ Tôn, những lời này cũng chẳng tốt đẹp gì nên chẳng may chọc tức vị tiên gia kia thì đến lúc đó rất khó xử lý.
Qua hơn nửa năm làm việc với nhau, hai chúng tôi đã rất ăn ý. Tôi vừa nháy mắt, ông cụ Tôn lập tức hiểu ý.
Có điều ông ấy không hề có vẻ hoảng sợ, hơn nữa còn thản nhiên vỗ vai tôi.
"Không cần phải sợ, ông nội cậu đã phong ấn nó trên người cậu. Cậu sống thì nó sống, cậu chết thì nó chết, cho nên mỗi lần cậu sắp chết thì nó sẽ ra tay giúp đỡ. Thực ra không phải là chỉ giúp cậu mà nó còn đang giúp chính bản thân mình".