Nói dứt lời, ông cụ Tôn như thể thấy lời mình đang nói hơi mâu thuẫn với lúc trước nên bổ sung thêm một câu.
"Có điều, điều này cũng không hoàn toàn chắc chắn".
Nói rồi, ông cụ Tôn lại nháy mắt với tôi.
Tôi hiểu ý ngay.
Nếu phong ấn của ông nội trên người tôi không bị phá vỡ thì tượng người gỗ liễu này chỉ có tác dụng là tiên gia bảo hộ tôi mà thôi. Nhưng nếu như phong ấn này bị phá vỡ thì chỉ sợ tôi sẽ lập tức mất mạng trong tay nó.
Hiện giờ, ông cụ Tôn đã biết cách giải trừ phong ấn nhưng đương nhiên ông ấy không thể để cho tượng người gỗ liễu này biết được.
Mặc dù chỉ là một ám hiệu nhưng vẫn khiến tôi kinh ngạc đến nỗi phải toát mồ hôi lạnh.
"Nhưng giờ quay lại Trương gia thôn, vậy khác nào tìm chỗ chết?"
Tôi vẫn không hiểu tại sao ông cụ Tôn lại thúc giục tôi về Trương gia thôn như vậy.
Tạm chưa nói vùng thánh địa này là đại bản doanh của tượng người gỗ liễu, kể từ sau khi nhà họ Uy huyết tế Trương gia thôn, những người phụ nữ còn lại đều nghĩ rằng tôi là người hại chết những người đàn ông trong thôn. Bọn họ chỉ hận một nỗi không thể lột da tôi.
Hơn nữa, bà nội của Uy Chính Thiên cũng đã nói rồi, nếu tôi quay lại thì cả thôn sẽ chết, vậy thì sao tôi có thể quay về thôn lúc này?
Tôi liệt kê những lý do này với ông cụ Tôn, muốn ông ấy cho tôi một lý do chính đáng để về thôn.
Sau khi nghe tôi phân tích xong, ông cụ Tôn chỉ nói vỏn vẹn một câu nhưng đã khiến tôi sẵn sàng thỏa hiệp.
"Ở Trương gia thôn, tôi phát hiện ra tung tích của mẹ cậu".
Không có lý do gì phức tạp, chỉ vỏn vẹn một câu khiến tôi kinh ngạc. Đồng thời, cũng khiến tôi hạ quyết tâm phải về Trương gia thôn.
Mặc dù tôi vẫn còn băn khoăn, nhưng tôi và ông cụ Tôn đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Hai chúng tôi bàn bạc thêm một ngày nữa rồi bắt đầu xuất phát đi về Trương gia thôn.
Có điều tôi không thể ngờ được, chuyến đi đó của chúng tôi đã làm dấy lên một cơn giông bão đầy mùi máu tanh...Tôi và ông cụ Tôn nhanh chóng khởi hành tới Trương gia thôn, trên đường đi trong lòng tôi đầy tâm sự. Có mấy lần tôi không nén nổi mà chất vấn ông cụ Tôn về quan hệ của ông ấy và nhà họ Uy, nhưng ông ấy cứ đáp mập mờ không rõ.
Tôi biết đó là do ông ấy không muốn trả lời nên cũng không tiện hỏi nữa.
Khi hai chúng tôi về đến Trương gia thôn thì kinh ngạc phát hiện ở cổng thôn có một cỗ quan tài.
Đó là một cỗ quan tài có màu đỏ tươi như máu, được đặt ở chính giữa cổng làng. Tôi vừa nhìn thấy đã dựng tóc gáy, lạnh cả sống lưng.
Tôi nuốt nước bọt, giọng khàn khàn hỏi: "Sư phụ, cổng thôn sao lại có một cỗ quan tài, ai đặt nó ở đây vậy?"
Vốn chuyện về con chồn yêu đã khiến tôi lo lắng rồi, giờ vừa về làng đã phát hiện ra cỗ quan tài này. Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy đây là điềm chẳng lành.