Tôi nghe thấy trong lời nói của ông cụ Tôn có ẩn ý nên vội quay sang nhìn ông ấy. Biểu cảm trên gương mặt đủ để nói lên sự lo sợ của tôi lúc này.
"Sư phụ, sư phụ biết điều gì sao? Rốt cuộc chuyện này là sao? Lần trước chúng ta rời Trương gia thôn quá vội nên không phát hiện ra cỗ quan tài máu này".
Mặt ông cụ Tôn nghiêm lại, nhìn tôi chằm chằm.
"Cậu muốn biết người bên trong cỗ quan tài máu này là ai không?"
Tôi kinh ngạc, ông ấy hỏi như thể biết chuyện về cỗ quan tài này. Nghĩ vậy, tôi hít một hơi thật sâu.
"Sư phụ, đừng nói là tôi có liên quan đến cỗ quan tài này nhé?"
Ông cụ Tôn nhìn tôi bằng vẻ ý tứ sâu xa, khẽ thở dài một hơi, giọng nói cũng trở nên tang thương.
"Người trong cỗ quan tài này... chính là mẹ ruột của cậu!"
Lời nói của ông ấy như sét đánh ngang tai, tôi nghe xong mà đầu óc trống rỗng, cảm xúc lẫn lộn.
"Không, sao có thể như vậy được? Mẹ tôi, mẹ tôi..."
Khóe mắt tôi ngấn nước, cũng không hiểu tại sao tôi lại kích động như vậy. Hoặc có lẽ... việc của ông nội, việc của Tam Thanh, quá nhiều việc ập tới khiến tôi sắp sụp đổ rồi.
Tôi vốn tưởng mẹ tôi qua đời đến giờ cũng đã được yên nghỉ. Nhưng tại sao xác mẹ tôi còn bị kẻ độc ác nào đó đặt vào bên trong cỗ quan tài này.
Tôi thực sự không thể nhẫn nhịn được, cảm xúc trào dâng khiến tôi chỉ muốn sụp đổ mà thôi.
Thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra với tôi, cứ chuyện này nối tiếp chuyện kia.
Tôi còn chưa nói hết câu thì ông cụ Tôn đột nhiên quát tôi.
"Trương Ly, cậu bình tĩnh lại đi! Cứ khóc lóc thế này còn ra thể thống gì nữa, chúng ta tới Trương gia thôn chẳng phải là để điều tra chân tướng sự việc sao? Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tại sao cậu chẳng hề tiến bộ thêm chút nào vậy!"
Tôi nhìn gương mặt thất vọng của ông cụ Tôn, nuốt nước mắt vào trong. Mắt tôi đỏ ửng lên, đúng vậy, ít nhất vẫn còn có ông cụ Tôn ở đây.
"Sư phụ, tôi muốn qua đó xem thử".
Lúc nói câu này, tôi siết chặt nắm đấm, trong lòng đầy căm phẫn. Tôi thực sự không thể nhẫn nhịn việc kẻ tàn độc nào đó đã làm chuyện này với mẹ tôi! Lẽ nào là nhà họ Uy?
"Cùng tới xem xem, tôi cũng cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ..."
Ông cụ Tôn cau chặt mày lại, nói được một nửa lại thôi. Tôi cũng không biết ông ấy còn định nói gì tiếp nữa nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của ông ấy, tôi biết chắc chắn ông cụ Tôn đã biết việc gì đó. Hơn nữa, đó còn là việc rất hệ trọng.
Tôi và ông cụ Tôn vừa tới gần thôn thì một luồng âm khí đã dội tới.
Tôi dùng mắt âm dương nhìn thấy ở phía xa có đầy bóng quỷ lúc ẩn lúc hiện. Tôi hồ nghi không biết có phải mình nhìn nhầm không nên dụi mắt nhìn lại, lần này đằng trước hoàn toàn chẳng có gì.
Điều đó càng khiến tôi thêm nghi ngờ, cảm thấy như có một thứ gì đó đang đè nặng lên mình. Hơn nữa, những lời bà Tư nói đột nhiên vọng lại trong đầu tôi:
"Khi Hồ Oa trở về, cả thôn sẽ chết sạch, ông nội cậu chính là tiền lệ!"