Sau đó tôi nghe một tiếng "póc", như thể tiếng một bong bóng nước bị chọc vỡ vậy.
Giây tiếp theo, đột nhiên những thứ trước mắt tôi hóa thành bong bóng xà phòng, thi nhau nổ tung.
Chỉ trong nháy mắt, trước mắt tôi lại hiện ra một cảnh tượng khác.
Gương mặt lo lắng của ông cụ Tôn dần hiện ra, thay thế cho khung cảnh quỷ dị lúc trước.
"Đại đồ đệ? Tôi là sư phụ cậu đây, còn nhận ra tôi không?"
Trên gương mặt ông ấy ngoài sự lo lắng thì còn xen lẫn cả nỗi sợ hãi. Ông ấy cẩn trọng hỏi han rồi vỗ nhẹ vào mặt tôi.
Lúc này cơ thể tôi đang nóng ran, giờ lại bị ông cụ Tôn đụng vào như vậy khiến tôi cảm thấy chẳng khác nào mình vừa chạm vào một tảng băng.
Nóng gặp lạnh khiến tôi rùng mình một cái, một luồng khí lạnh như thẩm thấu qua người tôi, sau đó đầu óc tôi mới tỉnh táo lại.
"Sư, sư phụ?"
Lần này tôi đã có thể mở miệng nói chuyện.
Thấy tôi vẫn nhận ra ông cụ Tôn, gương mặt ông ấy mới giãn ra. Sau đó ông ấy dìu tôi đứng dậy rồi cho tôi uống một ngụm nước.
"Bà già này ra tay nhẫn tâm quá, nếu không phải tôi cản lại thì có lẽ thêm lát nữa là tôi chết trong tay cậu".
Ông cụ Tôn nói câu này với vẻ vẫn còn sợ hãi, nhưng bên cạnh đã vọng tới một tiếng hừ lạnh.
"Hứ! Nếu ông rén thì đừng có đưa tôi đi cùng. Ông sợ cậu ta chứ tôi không sợ".
Vừa dứt câu, gương mặt bà nội Uy Chính Thiên tiến sát lại gần tôi.
"Nhóc con họ Trương, ban nãy cậu đi vào trong ảo cảnh nhưng thứ cậu nhìn thấy lại là sự thực. Nhóc con cậu có mắt âm dương nên chắc là nhìn rõ rồi phải không?"
Bà Tư ngồi xuống trước mặt tôi, hai tay khoanh trước ngực nhìn tôi mà như cười như không.
Tôi hít thở một lúc rồi mới trở lại được trạng thái tâm lý bình thường. Tôi nhìn bà ta, trầm giọng hỏi.
"Bà cho tôi tận mắt chứng kiến Trương gia thôn tuyệt diệt rốt cuộc là có mục đích gì?"
Bà Tư nghe tôi hỏi vậy thì từ trong cổ họng đột nhiên phát ra những tiếng "khục khục" nghe vừa giống tiếng ho khan vừa giống tiếng cười.
"Trước đấy tôi đã nói với cậu rồi, Hồ Oa quay về thì cả thôn sẽ phải chết. Nhưng tôi đã nói với cậu rồi mà cậu vẫn quay về, giờ người trong thôn chết hết rồi, cậu hài lòng chưa?"
Đôi mắt đã hơi vẩn đục của bà Tư nhìn tôi với vẻ ý tứ sâu xa, mặc dù không nói ra nhưng vẻ mặt bà ấy đã hiện lên mấy chữ "đáng đời cậu".
Nhưng không thể không nói câu này của bà ấy quả thực là sự đả kích lớn đối với tôi.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng quái dị đáng sợ ban nãy là do tôi mà ra thì cảm giác áy náy lại khiến nỗi phiền não trong lòng tôi dậy lên như sóng.