"Bà Tư, bà nội tôi ơi! Đã đến nước này rồi, bà đừng có đùa nữa được không?"
Thấy mặt tôi biến sắc, nhiệt độ cơ thể tăng cao thì ông cụ Tôn đang dìu tôi lúc này cuống cả lên, quay đầu về phía bà Tư hét lớn.
Thấy ông cụ Tôn lo sợ, bà Tư ban nãy còn sầm mặt giờ cười tươi như hoa.
"Quả nhiên, mạng sống của Tôn khỉ già này nằm trên người cậu ta".
Sau khi chế nhạo ông cụ Tôn, bà ấy giơ cái tay nhăn nheo lên, nhanh chóng điểm vài cái lên lồng ngực tôi.
Sau một cơn đau nhói, tà khí trong cơ thể tôi thoát ra ngoài như một quả bóng xì hơi.
"Máu của người nhà họ Trương đúng là đặc biệt, chẳng trách ông nội cậu dặn dù làm bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ tính mạng cậu".
Bà Tư đánh giá tôi một lượt, chậc lưỡi rồi cảm thán một câu.
Thấy bà già này luôn miệng nhắc ông nội tôi, tôi càng thấy ghét bà ta hơn. Nhưng không còn cách nào, tôi bị bà Tư hành cho đến nỗi thể lực cạn kiệt nên cho dù rất muốn thể hiện chút bản lĩnh cho bà ta xem thì cũng bất lực, chỉ đành dựa vào võ mồm vậy.
"Người nhà họ Trương chúng tôi máu nóng, ngược lại với nhà họ Uy các người".
Tôi nghiến răng, lạnh lùng nhìn bà ta rồi đáp.
Nghe tôi nói vậy, bà Tư không nổi giận mà ngược lại còn gật đầu với tôi vẻ tán thưởng.
"Ồ, không tồi, có chút hình bóng của Trương Kinh đấy".
Nói rồi, không đợi tôi nói gì thêm, bà ta lại nói tiếp.
"Câu trước đó tôi nói thực ra chỉ có một nửa là sự thật. Trương gia thôn các người hôm nay phải tuyệt diệt, chỉ là nó không liên quan gì đến việc cậu có quay trở về hay không. Tôi nói như vậy vốn là muốn xem ông già Tôn này cuống cuồng lên rồi làm hỏng chuyện thôi".
Bà Tư vừa nói vừa đắc ý nhìn ông cụ Tôn.
Ông cụ Tôn nhìn lại bà ta rồi đảo mắt chán chường. Bà Tư nhìn thấy biểu cảm của ông ấy thì càng cười vui hơn.
Nhưng giờ tôi cảm thấy chẳng thể cười nổi.
Ban nãy bà ta cũng nói rồi, mặc dù cái tôi thấy là ảo ảnh nhưng đó cũng là sự thật. Điều đó có nghĩa là những người phụ nữ Trương gia thôn đó đã chết thảm trong thánh địa, lại còn là do bị người thân ruột thịt...
Vừa nghĩ tới những hồn thể đen ngòm bay trên bầu trời thánh địa, lại còn toàn là những gương mặt tôi quen thì lòng tôi quặn thắt lại.
Tôi không hiểu, cũng không hiểu nổi!
"Nhóc con, cậu muốn biết chân tướng không?"
Thấy mặt tôi rất khó coi, bà Tư cuối cùng thở dài, bỗng chốc mặt nghiêm lại.
"Hiện giờ chắc hẳn cậu cũng đã biết rồi, ngọn núi phía sau Trương gia thôn chính là một thánh địa không thể đặt chân tới. Ông nội cậu là người giữ đèn nhiệm kỳ trước, còn cậu chính là người giữ đèn tiếp theo. Rốt cuộc cậu có hiểu làm người giữ đèn có nghĩa là gì không?"
Bà Tư nói giọng xa xăm, thong thả hỏi tôi một câu.
Trước đó khi tôi nghe ông cụ Tôn và Tam Thanh nhắc tới người giữ đèn, tôi hiểu rằng người giữ đèn là người có thể thao túng hai giới âm dương, là người có sức mạnh làm đảo lộn trời đất.
"Có phải cậu cho rằng người giữ đèn có thể tùy ý thao túng việc âm dương, sống chết, nhân quả luân hồi không?"
Bà Tư cũng là người rất nhạy bén, từ vẻ mặt là bà ấy đã đọc được suy nghĩ của tôi.
Tôi do dự một lát, sau cùng khẽ gật đầu.
"Quả nhiên, cậu đó, đúng là trẻ người non dạ. Cậu không trải qua sự hỗn loạn như thời ông nội cậu nên đương nhiên là không hiểu được!"
Bà Tư gật đầu, sau đó lại lắc đầu như thể có chút thất vọng.
"Người giữ đèn có thể chỉ điểm âm dương, thay đổi sinh tử luân hồi nhưng quan trọng nhất là người đó chính là một ngọn đèn, một ngọn đèn có thể chiếu sáng và dẫn dường!"