Nghe bà Tư nói đến đây, tôi đã nhận ra một điểm kỳ lạ.
"Tại sao một thứ không sống không chết sau khi vào thánh địa lại tu luyện được thành tiên?"
Thánh địa đó là bất khả xâm phạm, không thứ gì có thể sinh sống bên trong đó được, đến cây cỏ cũng mục rữa. Nhưng tại sao tượng người gỗ liễu này sau khi bị ném vào trong thì không những không bị tan biến mà ngược lại còn tu được thành tiên?
Thấy tôi hỏi vậy, bà Tư dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn ông cụ Tôn với dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó, sau đó hỏi bằng giọng hồ nghi:
"Rốt cuộc ông đã nói với đồ đệ mình thế nào? Chuyện về thánh địa, ông chưa nói với cậu ta sao?"
Ông cụ Tôn đang tập trung nghe chuyện giờ bỗng nhiên thấy bà Tư chuyển chủ đề sang mình thì chớp mắt hai cái rồi tỏ ra vô tội:
"Này bà già, bà nói chuyện gì thì nói nhưng đừng cái gì cũng lôi tôi vào. Nhà họ Uy các người thúc ép tôi như vậy, tôi làm gì có thời gian mà giải thích?"
Bà Tư đảo mắt chán chường, cái miệng xung quanh đầy nếp nhăn bỗng phì cười. Bà ấy không thèm đôi co với ông cụ Tôn nữa mà lại quay đầu nhìn sang tôi.
"Thánh địa này mặc dù có một chữ 'thánh' nhưng thực ra là nơi thông giữa âm - dương, sống - chết, tục gọi là 'cổng gió âm'!"
"Cổng gió âm?"
Tôi kinh ngạc, không ngờ thánh địa sau núi lại được gọi với cái tên 'cổng gió âm' này.
Cổng gió âm hơi khác với con đường âm dương một chút. Mặc dù đường âm dương cũng có thể nối giữa âm và dương nhưng vốn dĩ nó không được phép tồn tại. Chỉ là có một số kẻ đã dùng thủ đoạn để mở ra một con đường như vậy mà thôi.
Nhưng cổng gió âm thì lại khác, có thể nói, nó là một con đường bắt buộc phải đi qua để vào vòng sinh tử luân hồi.
"Nếu nơi đây là cổng gió âm thì thứ không sống không chết như tượng người gỗ liễu có thể thành tinh ở bên trong đó cũng không phải chuyện lạ. Âm khí có thể bồi bổ cho nó, dương khí có thể nuôi dưỡng nó. Có thể nói, chỉ có nơi như vậy mới tạo ra được một loại tiên kỳ lạ như vậy".
Lời giải thích của bà Tư tôi cũng đã hiểu. Tôi cau chặt mày lại, chẳng trách đến Hồ đại tiên cũng phải kiêng dè nó như vậy, hóa ra tượng người gỗ liễu này là thứ nửa âm nửa dương. Đối phó với một tiên gia như vậy thì dùng thủ đoạn gì cũng vô dụng.
Tôi cũng lờ mờ hiểu ra tại sao ông nội lại phong ấn nó lên cơ thể tôi.
Nghĩ tới phong ấn, trong đầu tôi lại nghĩ tới cảnh từng người trong Trương gia thôn đâm đầu vào cây cột đen tự vẫn.
"Đợi đã! Nếu tượng người gỗ liễu này là thủ đoạn của nhà họ Uy thì cảnh tượng trước đó bà cho tôi xem cũng là do nhà họ Uy mà ra sao? Quả thực nhà họ Uy các bà đã ép tất cả người Trương gia thôn phải chết sao?"
Theo cách nói của bà Tư, tượng người gỗ liễu này là do nhà họ Uy muốn làm náo loạn thánh địa nên mới vứt vào đó. Vậy thì làm gì có chuyện trùng hợp đến nỗi người dân trong thôn tự dưng đâm đầu vào cột chết?
Nếu nói hai việc này không liên quan đến nhau thì đúng thật là khó tin.
Hai mắt tôi trợn tròn lên, giận dữ nhìn bà cụ vẫn đang vô cùng bình thản trước mặt.