Nếu thực sự người nhà họ Uy hại chết người của Trương gia thôn thì món nợ máu này tôi nhất định phải đòi lại!
"Nhóc con, cậu cũng đánh giá cao nhà họ Uy quá rồi. Mặc dù nhà họ Uy có nhiều cao thủ nhưng dù gì cũng chỉ là một thế lực mà thôi, chúng tôi cũng sợ giết người tạo nghiệp chướng chứ".
Trước cơn giận dữ của tôi, bà Tư chẳng hề nao núng, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
"Những thứ cậu nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật. Nói trắng ra, nhà họ Uy chúng tôi cũng chỉ là bị người ta lợi dụng mà thôi".
Câu này của bà Tư nửa úp nửa mở, bà ấy cũng không hoàn toàn phủ nhận đây là hành động của nhà họ Uy nhưng cũng ngầm chỉ ra sau lưng nhà họ Uy, còn có một kẻ đáng sợ hơn đang thao túng tất cả".
"Tóm lại là bốn mươi năm trước, Trương gia thôn gần như đã tuyệt diệt. Cả thôn đều bị người ta dùng tà thuật hiến tế cho tượng người gỗ liễu kia. Hiện giờ trong thánh địa đã không còn tám cây cột kia, chỉ còn lại Thiên đăng mà thôi".
"Ngọn đèn đó là do ông nội cậu để lại".
Tôi không nói gì, cẩn thận suy ngẫm về những lời bà Tư vừa nói.
Thấy tôi không lên tiếng, bà Tư ho khan một tiếng rồi nói tiếp.
"Có vẻ tôi hơi lạc đề rồi. Có điều mặc dù tượng người gỗ liễu kia đã hại Trương gia thôn nhưng nó cũng đã cứu mạng cậu".
Tôi vẫn chưa kịp hiểu rõ mối quan hệ giữa tượng người gỗ liễu và thánh địa thì bà Tư đã đột ngột chuyển chủ đề.
"Đợi đã, bà già kia, sao bà cứ nói chuyện không đầu không cuối thế, tôi sắp đau đầu đến ngất xỉu rồi. Rốt cuộc bà muốn nói với đồ đệ tôi thông tin gì?"
Tôi đang hoa mày chóng mặt thì ông cụ Tôn đứng cạnh đã không nhịn được nữa, giận dữ nói với bà Tư một câu.
Có điều câu này nghe như phàn nàn nhưng thực ra lại là nhắc nhở bà Tư.
Bà Tư liếc ông cụ Tôn một cái, sau đó trầm ngâm một lát rồi mới tiếp tục nói.
"Vậy tôi sẽ kể tượng người gỗ liễu này đã cứu cậu như thế nào nhé!"
Bà Tư thở dài như hồi tưởng lại một câu chuyện xa xưa...
Bốn mươi năm trước, sau khi Trương gia thôn bị hiến tế cho tượng người gỗ liễu, tượng người gỗ liễu kia mượn máu của hai trăm người đó, một bước thành tiên.
Mặc dù ông nội tôi cứu được vài người nhưng cũng không thể cứu được tất cả.
Còn tượng người gỗ liễu vừa mới thành tiên nên chưa kịp ổn định lại thì đã bị ông nội tôi nhanh chóng thu phục rồi phong ấn vào trong người bố tôi.
Phong ấn đó kéo dài tới hơn mười năm.
Hơn mười năm sau, mẹ tôi có thai, lại còn là sinh đôi nên cả nhà ai nấy đều vui mừng. Chỉ có ông nội tôi trong ngày vui đó đã gieo một quẻ, sau đó thì nụ cười tắt phụt.
Nói đến đây, bà Tư khẽ thở dài.