Ví dụ như hành động của người dân Trương gia thôn hôm nay và ngọn đèn mà ông nội tôi để lại có ý nghĩa gì?
Còn nữa, điều tôi muốn hỏi là tại sao bà Tư lại biết rõ chuyện của ông nội tôi như vậy?
Có điều chưa đợi tôi mở miệng ra hỏi thì bà Tư đã quay lưng định rời khỏi đó.
"Đợi đã!"
Thấy bà Tư chưa nói hết câu chuyện đã định rời khỏi, tôi vội vã đứng dậy muốn gọi bà ấy lại nhưng chợt nhận ra cơn đau trên người khiến tôi không đứng dậy nổi.
Thấy tôi lớn tiếng gọi nhưng bà Tư không hề có ý định quay đầu lại. Bà ấy vừa đi vừa lầm bầm niệm gì đó.
"Nhóc con, sau này đừng về Trương gia thôn nữa. Đừng để tượng người gỗ liễu bên trong cậu tiếp xúc gần với thánh địa, giờ nó đã nghĩ tới cách để giải trừ phong ấn nên cậu phải tự bảo trọng nhé!"
Cùng với giọng nói nhỏ dần, bà Tư nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.
"Bà già này già thế rồi mà còn nhanh nhẹn gớm".
Có vẻ quan hệ giữa ông cụ Tôn và bà cụ này khá tốt nên nói chuyện không hề khách sáo. Thấy bà ấy đi khỏi, ông ấy còn bất mãn phàn nàn một câu.
Sau khi bà Tư đi khỏi tôi mới có tâm trạng để nhìn xung quanh.
Hóa ra tôi đang ở Trương gia thôn, nằm trên chiếc giường của tôi.
Mọi thứ xung quanh đều vô cùng quen thuộc, nhưng không gian lại rất yên lặng. Không có tiếng người nói chuyện, không tiếng chó sủa gà kêu, thậm chí đến cả một bóng quỷ cũng không có nốt, yên lặng như một ngôi nhà bị bỏ hoang.
"Đại đồ đệ, tôi biết giờ trong lòng cậu còn nhiều mối nghi ngờ, sau này chúng ta sẽ cùng tìm lời giải cho những vấn đề đó. Nhưng hiện giờ, tôi phải lập tức đưa cậu rời khỏi đây".
Ông cụ Tôn thấy tôi không lên tiếng thì vẻ mặt ảo não đưa mắt nhìn xung quanh, ông ấy biết tôi đang buồn phiền vì nhìn thấy cảnh căn nhà đìu hiu này. Ông cụ Tôn vội vã khoác tay tôi lên vai mình rồi dìu tôi đứng dậy.
"Sư phụ... tôi vẫn không hiểu, tại sao Trương gia thôn phải bị tuyệt diệt cơ chứ?"
Cú sốc ngày hôm nay quả thực là quá lớn khiến tôi nói không ra hơi.
"Không phải tôi đã nói rồi sao, số mệnh, là số mệnh!"
Ông cụ Tôn cũng không muốn giải thích, hiện giờ vẻ mặt ông ấy như thể đang lo lắng, chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Thấy ông cụ Tôn không muốn nói nhiều, tôi cũng không hỏi nữa mà cùng ông ấy ra khỏi Trương gia thôn.
Khi đi qua cổng thôn, cỗ quan tài máu kia vẫn ở đó nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là cổ thi kia không còn ở đó nữa.
Tôi có chút thất vọng, lần này về thôn không những không tìm thấy bố mẹ tôi mà tôi còn phải gần như tận mắt chứng kiến người trong thôn chết sạch.