“Nào đồ đệ, giờ để sư phụ giải thích cho cậu, không phải vừa rồi cậu tò mò ngọn lửa đó là gì sao? Đó là lửa của người nuôi lửa”.
“Người nuôi lửa sao?”
Tôi sững sờ, cái tên này đúng là tôi lần đầu nghe thấy.
“Hầy, bảo cậu kiến thức nông cạn mà cậu vẫn còn không tin. Người thông thạo âm dương trong thế gian này nhiều như sao trên trời, chức nghiệp của các môn phái cũng không giống nhau, có tộc cản thi, có tộc Miêu Cương, và có cả Lê tộc quỷ thuật, còn có cả Tây dương tà thuật, những môn phái này đều có các cách trừ ma vô cùng đặc biệt”.
“Thế nhưng phần lớn các môn phái đều dựa vào việc truyền thừa để kéo dài. Cũng có những tộc thì trừ ma dựa vào sự kéo dài của huyết mạch, hơn nữa sự kéo dài này lên tới hàng nghìn năm, năng lực đương nhiên là vượt người thường”.
“Người nuôi lửa chính là một tộc người trừ ma có từ xa xưa dựa vào việc lưu truyền huyết mạch. Tôi nghe nói, người trong tộc bọn họ sau khi ra đời phải phế bỏ một đoạn xương, dùng tâm hỏa đốt đoạn xương này rồi dùng máu tinh nuôi lửa, nuôi mười mấy hai mươi năm thì ngọn lửa cũng được tạo thành”.
“Một khi ngọn lửa được tạo thành thì có thể thiêu rụi mọi hồn ma của thế gian, vô cùng lợi hại”.
Nghe ông Tôn giải thích cặn khẽ tôi bỗng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Mặc dù tôi cũng nghe nói tới những tộc người trừ ma dựa vào việc lưu truyền huyết mạch nhưng người nuôi lửa thì đúng là chưa bao giờ nghe thấy.
“Nhưng cũng không thể trách cậu chưa từng nghe qua được, lúc tộc người này hưng thịnh cũng không ai biết, không ai hay. Thế nhưng dù có truyền thừa bằng huyết mạch thì cũng không thể tránh khỏi sự đứt đoạn, đó chính là tàn lụi”.
Vừa nói, ông Tôn vừa liếc nhìn tôi.
“Giống như huyết mạch nhà họ Trương của cậu vậy”.
“Vì vậy đồ đệ, tôi cảm thấy giờ cậu nhanh chóng sinh ra một em bé mới là chuyện chính. Cậu xem, tình hình không hay như vậy, nhỡ đâu cậu gặp phải chuyện gì khó lường, sau khi cậu chết, thì coi như huyết mạch nhà họ Trương bị cắt đứt hoàn toàn, tới khi đó còn ai có thể phong bế được tượng người gỗ liễu chứ?”
Lời nói của ông Tôn vừa thật vừa đùa nhưng tôi nghe mà cảm thấy mắc nghẹn.
“Sư phụ, chuyện về người nuôi lửa chúng ta tạm gác qua một bên. Tôi muốn biết, rốt cuộc cổ thi muốn làm gì? Mục đích đi ra sau núi của cô ta là gì? Và cả những người dân thôn kia nữa, tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ bị điều khiển đi ra sau núi giống như những người đàn ông trước đó bị dùng máu tế bái ấy”.
Thấy tâm trạng của ông Tôn khá tốt, chịu nói với tôi nhiều hơn thì tôi nhân cơ hội tung ra vấn đề mà tôi muốn ông ấy giải thích.
Ông Tôn vuốt cằm rồi mới bày ra bộ mặt nghiêm túc.
“Một lần mà hỏi nhiều câu như vậy thì cậu phải để tôi suy nghĩ đã”.
“Chúng ta nói câu đầu tiên trước nhé, trước đó tôi đã nói với cậu rồi. Mục đích của cổ thi này chính là phá giải phong ấn tương quan về huyết mạch giữa cậu và người gỗ liễu kia. Cô ta đi ra sau núi chính là vì muốn thu thập huyết linh thay thế cho người gỗ liễu. Nhưng tôi đoán lần này cô ta không thành công”.
Ông Tôn nhìn tôi bằng ánh mắt thần bí khó lường và tiếp tục trả lời.