“Đồ đệ, lẽ nào cậu không phát hiện ra điểm gì bất ổn sao?”
“Mặc dù ai cũng có thể nhìn thấy hồn thể trong tập đoàn Phương Viên nhưng chúng không bao giờ vượt giới, cũng không hề biểu hiện ý hại người. Vậy mà bây giờ Phương Tuyết có thể cảm nhận được sự kêu gọi của hồn thể trong đó, điều này bất thường rồi!”
Mặc dù ông Tôn đang hỏi tôi nhưng không hề đợi tôi trả lời mà vội vàng nói ra đáp án với tôi.
Nghe phân tích của ông Tôn, tôi lập tức giật mình.
Chẳng phải vậy sao? Từ sau khi tôi biết tập đoàn Phương Viên bị người khác mở đường âm dương thì nơi đó luôn có hồn ma ngao du, nhưng dù bị người khác phong ấn trước đó hay là sau này thì đám hồn thể đó cũng chỉ ở trong phạm vi của tập đoàn Phương Viên, chưa bao giờ đặt chân đi chỗ khác. Ngoài ý muốn tấn công tôi ra thì có thể nói là chúng vô hại đối với người bình thường.
Thấy ông ấy không đáp, tôi cũng không gặng hỏi nữa mà chỉ đành tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, thầm nghĩ tới chuyến đi kéo dài hai tiếng của mình. Nói không chừng giờ tôi nghỉ ngơi một lát thì khi về tới thành phố, vết thương trên người tôi đã gần như hồi phục.
Thế nên trong lúc đi đường tôi vẫn âm thầm vận tinh khí trong người mình, muốn đẩy nhanh tốc độ hồi phục. Thế nhưng, khi xe đã về đến thành phố, các vết thương trên người tôi vẫn chẳng hề giảm bớt.
Tôi cau mày lại, thầm cảm thấy dường như tốc độ hồi phục của mình đã chậm hơn trước rất nhiều.
Nếu là trước đây thì với cơn đau như thế này chỉ cần vài tiếng đồng hồ là đã gần khỏi hẳn hoặc ít nhất cũng sẽ hồi phục tới mức độ không ảnh hưởng đến đi lại vận động.
Nhưng giờ thì khác, mãi đến khi chiếc xe đã dừng trước cửa nhà, tôi vẫn phải chật vật lắm mới bước xuống được khỏi xe.
Ông cụ Tôn cũng nhận ra sự bất thường này.
"Đại đồ đệ, có vẻ như thể chất của cậu không được tốt như trước đây, hay là có gì bất thường?"
Thấy tôi đi một bước cũng đau đến nghiến răng nghiến lợi, mặt ông cụ Tôn trở nên trầm ngâm. Ông ấy dìu tôi vào nhà, sau đó đột nhiên véo mạnh một cái vào cánh tay rôi.
Ông cụ Tôn véo rất mạnh nhưng tôi còn chưa kịp kêu đau thì trên tay đã tím bầm lại một vết.
"Mẹ kiếp, sư phụ làm gì vậy? Còn sợ tôi chưa đủ đau hay sao?"
Tôi ôm cánh tay nhìn ông cụ Tôn bằng ánh mắt khó hiểu, hoàn toàn không hiểu nổi ông ấy hành động như vậy để làm gì.
"À... đại đồ đệ, không hay rồi. Xem ra mắt quỷ trên người cậu đã có tác dụng, nó làm vẩn đục máu của cậu".
Nhìn vết bầm trên tay tôi, ông cụ Tôn xụ mặt ra một đống.
"Cậu xem vết bầm này còn hơi chuyển màu đen, là biểu hiện của việc tà khí xâm lấn vào cơ thể. Xem ra bước đầu tiên của đối phương là làm vẩn đục huyết mạch của nhà họ Trương".
Nghe ông cụ Tôn nói xong, tôi vội nhìn vào vết bầm trên tay mình. Quả thực đúng như ông ấy nói, mặc dù nhìn qua chỉ giống như bị tụ máu nhưng bên dưới lại hơi chuyển màu đen.
Tôi nhớ tới lời bà Tư nói lúc trước, cơ thể tôi phong ấn được tượng người gỗ liễu là bởi tôi mang huyết mạch nhà họ Trương. Chính nhờ khả năng phục hồi thần kỳ của tôi nên mới phong ấn được nó.
Nếu giờ tôi mất đi khả năng này thì khả năng hồi phục của tôi cũng chẳng khác nào người bình thường. Nếu như vậy, cơ thể tôi dần dần sẽ không thể chống lại nổi sự ăn mòn của tượng người gỗ liễu.
Nghĩ đến đây tôi vô cùng kinh ngạc.
"Sư phụ, sư phụ nói đây là bước đầu tiên, vậy còn bước thứ hai thì sao? Không phải là... muốn chiếm lấy thân xác tôi đấy chứ?"
Giết tôi thì chắc chắn là không thể, bà Tư đã nói rồi, trước đây tượng người gỗ liễu chỉ đơn giản là được phong ấn trong cơ thể bố tôi. Nhưng đến đời tôi thì ông nội đã dùng pháp thuật trói buộc mệnh cách của nó và tôi lại với nhau. Điều đó có nghĩa, có tôi thì mới có nó, có nó thì mới có tôi.
Cho nên cách duy nhất chính là chiếm lấy thân xác tôi.
Ông cụ Tôn cau chặt mày lại đến nỗi hai hàng lông mày như dính chặt vào nhau, không khẳng định cũng không phủ định điều tôi vừa nói. Có điều, ông ấy chỉ nhìn tôi hồi lâu với vẻ nặng nề.
"Cậu không phải sợ, nếu quả thực là như vậy thì chỉ cần tôi còn ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng chiếm đoạt thân xác cậu!"