“Tàn sát thành phố sao? Thông tin của cô chính xác không?”
Nghe Lăng Linh nói vậy tôi bỗng nhớ lại chuyện Phương Tuyết bị câu hồn.
Suy nghĩ kỹ một chút.
Những hồn thể của cao ốc Phương Viên đều là những người bản địa, nhà của bọn chúng ở đây, người thân cũng phần lớn sống ở đây.
May mà Phương Tuyết đã từng trải qua những chuyện âm dương vì vậy mới không dễ bị câu hồn.
Nhưng người bình thường sẽ không tránh khỏi.
Nếu như từng hồn thể trong tập đoàn Phương Viên đều câu hồn thì khu vực thành phố này chẳng phải sẽ rơi vào thảm cảnh bị tàn sát sao?
Nếu là như vậy thì khó xử lý rồi!
“Thông tin của tôi không đáng tin á? Trương Ly, anh khinh thường tôi, có tin là giờ tôi sẽ biến anh thành thi thể không?”
Lăng Linh lạnh mặt nhìn tôi, đồng thời lại lắc cái chuông trong tay cô ấy lên.
Tôi chẳng qua là vì cẩn thận nên mới hỏi một câu, thật không ngờ cô gái này còn nóng tính hơn cả tôi tưởng tượng nữa. Cảm thấy không hợp là định ra tay với tôi.
Mặc dù cô gái này trông dễ thương nhưng tôi cũng không phải người biết thương hoa tiếc ngọc gì. Giờ bị cô ấy khiêu khích như vậy tôi thật sự như bốc hỏa.
“Biến tôi thành thi thể? Vậy thì tôi muốn xem xem cô có cái bản lĩnh đó hay không!”
Tôi chau mày, cảm thấy muốn đối đầu với cô Lăng Linh này.
Nhưng tôi tưởng Lăng Linh chỉ giỏi nói miệng chứ không tới mức ra tay.
Thế nhưng thực tế đã chứng minh tôi quá ngây thơ.
Sau khi câu bật lại của tôi kết thúc, tôi bỗng hoa mắt, xung quanh lập tức bị biến đổi.
Rõ ràng vừa nãy tôi còn đứng trước cửa phòng của mình, vậy mà một giây sau tôi đã xuất hiện trước cổng thôn nhà họ Trương rồi!
Lúc này trời đã khuya, mặt trăng to một cách kỳ lạ khiến cả khu thôn tối thui bỗng sáng bừng.
Bên dưới một cây hòe to ở cổng thôn, một thứ gì đó treo lủng lẳng màu đỏ ở trên cành cây.
Dưới ánh trăng, tôi nhìn rõ đó là một cô gái mặc áo đỏ. Một sợi dây thừng to như ngón tay thắt vào cổ cô ấy, phần da thịt để lộ ngoài lớp quần áo đã bắt đầu thối nát và có dòi, không còn nhìn rõ dung mạo nữa, hơn nữa còn có mùi thối của xác chết bốc lên.
Cảnh tượng này rất giống với hình ảnh tự sát của bà nội tôi mà bọn họ từng nói tới.
Chưa kịp đợi tôi hoàn hồn thì từng đoàn người từ trong thôn lần lượt bước ra. Bọn họ đều đi như cương thi, trên đầu mở một cái hốc lớn như cái bát, dịch máu chảy ra đầy mặt, cùng với hành động bước đi của họ, tôi thậm chí còn nghe thấy cả tiếng máu nhỏ xuống mặt đất.
Khoảnh khắc đó tôi hoàn toàn sững sờ.
Lẽ nào tôi lại rơi vào ảo ảnh rồi sao?