"Anh lại muốn bán nhà sao? Không phải tôi đã bảo không được bán rồi sao? Các người là ai, mau biến khỏi đây, căn nhà này chúng tôi không bán!"
Người này chắc là vợ Trương Cường, cô ta chẳng thèm chào hỏi mà vừa thấy mặt chúng tôi là bắt đầu chửi mắng.
Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt mà gai ốc khắp người thi nhau nổi lên.
Tôi đã nhìn thấy đám cô hồn dã quỷ không biết bao nhiêu lần nên sớm đã quen rồi.
Gặp quỷ tôi không sợ nhưng đây là lần đầu tôi thấy một cái xác sống như thế này.
Rõ ràng người phụ nữ trước mặt đã chết rồi, vậy mà vẫn có thể nói năng hành động như một người sống vậy.
Đúng là tột cùng của sự kinh dị!
Hơn nữa nếu tôi đoán không nhầm thì người phụ nữ này ít nhất đã chết được mấy ngày rồi.
"Không phải, không phải bán nhà, hai người này là bạn anh".
Vừa nói, Trương Cường vừa ra sức nháy mắt ra hiệu với tôi.
Điệu bộ của anh ta rất buồn cười nhưng giờ có cho tiền tôi cũng cười không nổi, chỉ đành gượng gạo gật đầu phụ họa theo.
Có vẻ như người phụ nữ kia vẫn không tin nên cứ nhìn tôi chòng chọc.
"Không ai được rời khỏi đây, đã vào đến đây thì đừng hòng đi khỏi!"
Câu nói của cô ta khiến tôi dựng cả tóc gáy.
Trương Cường cười khan một tiếng rồi gật đầu, cố gắng khuyên người phụ nữ kia đi vào trong nhà.
"Đại sư, dạo này vợ tôi có gì đó không đúng lắm. Hai người đừng để bụng những gì cô ấy nói".
Trương Cường lau mồ hôi trên trán, nhìn tôi thăm dò rồi cười thảo mai. Như thể anh ta sợ tôi không vừa lòng là sẽ không chịu giúp anh ta nữa.
Tôi phát hiện ra từ khi người phụ nữ kia xuất hiện thì đứa trẻ ôm chân Trương Cường đột nhiên biến mất.
"Giờ anh đi thuê mấy người tới đào bốn góc của cái sân này lên. Nhớ kỹ, phải đào sâu tới hơn ba thước, đến lúc đó đào được thứ gì thì hãy đến nói với tôi".
Tôi không dám nói cho Trương Cường biết tình hình thực sự của vợ anh ta.
Nếu anh ta biết thực ra vợ mình đã chết, người vừa nói chuyện với mình là nữ quỷ thì có khi anh ta sợ đến tắt thở cũng nên.
Sau khi dặn dò Trương Cường, tôi và Liễu Nguyệt Như đi ra khỏi căn nhà đó.
"Xem ra hôm nay không thể đi xem nhà với cô tiếp được. Tôi đưa cô về nhà trước, đợi xử lý xong chuyện ở đây, tôi sẽ gọi điện cho cô".
Chuyện của nhà Trương Cường thực ra tôi có thể không nhúng tay vào.
Nhưng tôi biết nếu tôi mặc kệ thì không tới ba ngày nữa, cả nhà họ sẽ chết sạch.
Việc liên quan đến tính mạng con người, tôi quả thực không thể thấy chết không cứu.
Liễu Nguyệt Như cũng biết nếu cô ấy ở lại cũng không giúp được gì cho tôi. Cô ấy nhìn tôi với vẻ lo lắng.
"Anh có chắc mình làm được không?"
Sau khi trải qua chuyện nhà họ Phương thì tôi không dám tự phụ nữa.
"Bất luận thế nào tôi cũng sẽ cố gắng hết sức một lần xem sao".
Sau khi đưa Liễu Nguyệt Như về nhà, tôi tới xung quanh khu vực nhà Trương Cường xem xét.
Về tổng thể, sân nhà anh ta có bốn góc, địa hình khá bằng phẳng.
Về mặt phong thủy, dù nơi này không phải nơi quá tốt nhưng cũng chẳng phải mảnh đất dữ.
Vậy mà giờ căn nhà này lại đầy tà khí, chắc chắn là do bàn tay con người tạo nên.
Tôi vừa đi bộ vừa hỏi thăm hàng xóm xung quanh về người chủ cũ của căn nhà này.
Quả nhiên tôi đã nghe ngóng được vài thông tin từ ông cụ đang đánh cờ gần đó.
Khoảng mười năm về trước, nơi này là một khu vực chưa được phát triển, vẫn còn là một cái thôn nhỏ trong lòng thành phố.
Có một gia đình bốn người và một cụ già sống trong căn nhà đó.
Lúc đó trào lưu đi xa làm việc bắt đầu phổ biến, người đàn ông trong gia đình đó cũng theo người khác ra ngoài làm thuê.
Thật không ngờ lại gặp cơ hội tốt, chỉ một năm đã kiếm được rất nhiều tiền.
Đáng ra đây là một chuyện tốt, nhưng người đời vẫn có câu:
"Đàn ông lắm tiền thì nhiều tật".
Người đàn ông kia có tiền rồi một bước lên tiên, chỉ muốn sống cuộc sống suиɠ sướиɠ.
Mỗi ngày chỉ mải ăn chơi, lại còn dính vào bài bạc.
Số tiền làm ăn kiếm được bị đốt hết vào sòng bài, lại còn rước thêm một đống nợ.
"Tên đó cũng chẳng ra gì, một mình làm liên lụy cả gia đình không nói nhưng hắn còn suốt ngày trút giận lên cô vợ. Tôi còn nhớ, hồi đó từ căn nhà kia lúc nào cũng vọng ra tiếng khóc hoặc là tiếng đánh cãi chửi nhau".
Một ông cụ ngồi xem cờ bên cạnh thấy bất bình cũng đế thêm một câu.
Sau đó ông cụ ngồi xổm xuống đất bắt đầu buôn chuyện với tôi.
"Ông ơi, vậy sau cùng cả nhà họ kết cục như thế nào vậy ạ?"
Tôi châm cho ông cụ một điếu thuốc, khách sáo hỏi.
Ông cụ kia rít một hơi thuốc vẻ vô cùng thỏa mãn, híp mắt lại nhìn theo làn khói thuốc bay lên như thể đang hồi tưởng lại quá khứ.
"Kể ra cũng lạ, nhà đó chuyển đi từ bao giờ mà chúng tôi không một ai biết".
"Có một hôm rất kỳ lạ, chúng tôi phát hiện ra căn nhà đó yên lặng bất thường".
Đến lúc đó chúng tôi mới biết hóa ra cả nhà họ đã chuyển đi rồi".
Có điều nói đến đây, vẻ mặt ông cụ đột nhiên trở nên thần thần bí bí.
"Chàng trai, tôi thấy cậu là người tốt, vẫn nên tránh xa căn nhà đó ra thì hơn, tuyệt đối đừng có mua căn nhà đó!"
"Tại sao ạ?"
"Trong nhà đó có ma".
Câu cuối cùng ông cụ kề sát lại gần thì thầm vào tai tôi.
Nghe ông ấy thì thào mà tôi dựng hết cả tóc gáy.
"Có ma? Sao ông biết chuyện này?"
Tôi tò mò đánh giá ông cụ trước mặt, chỉ là một ông cụ nhỏ người và có vẻ khỏe mạnh, không giống như đồng Đạo của tôi.
"Haizzz, chuyện này tôi cũng không dám nói với người khác. Từ sau khi người mới chuyển đến, có một hôm tôi uống hơi nhiều rượu rồi đi qua nhà đó, tè vào bờ tường".
"Kết quả cậu đoán xem, tôi nhìn thấy bốn con ma trơi dập dờn trên nóc nhà".
"Lúc đó tôi sợ thiếu điều vỡ tim, khi về còn ốm nặng một trận, suýt nữa thì đi chầu Diêm Vương".
Sau đó tôi từ biệt ông cụ rồi đi tới nhà Trương Cường.
Đã hơn nửa ngày trôi qua, có lẽ phía Trương Cường cũng đã tìm thấy thứ mà tôi dặn.
Quả nhiên, tôi còn chưa đi tới cửa thì đã thấy một đám đông xúm đen xúm đỏ vào cửa nhà anh ta.