Đúng là, trên đời này ngoài giới âm dương ra thì vẫn còn một thế giới thứ ba vô cùng thần bí khó lường.
Nếu nói nó là thế giới ngoài hành tinh thì không sát lắm, rõ ràng là có phần không thực, nhưng thế giới này đúng là tới từ thế giới bên ngoài kia.
Giống như thiên thạch vậy.
Thiên thạch này bất luận là từ trường hay là chu kỳ tuần hoàn đều cực kỳ khác với thế giới bên ngoài.
“Bên trong thiên thạch có gì thì tới giờ chẳng ai có thể giải thích thông suốt. Nghe nói từng có một cao nhân ở giới âm dương đã bước vào trong một thiên thạch cực lớn. Nào ngờ vừa bước vào thì bặt vô âm tín, những người khác cũng không dám tự ý bước vào, vì vậy cũng không ai dám vào trong tìm ông ấy”.
“Khi đó tất cả mọi người đều chắc nịch rằng ông ấy đã chết bên trong rồi. Từ lúc vẫn còn người nhớ ông ấy đã chết ngắc cho tới gần một trăm năm sau ông ấy đột nhiên bước ra, hơn nữa diện mạo còn không khác gì nhiều so với một trăm năm trước, duy nhất có một sự thay đổi, đó là ông ấy đã phát điên”.
Nói xong ông Tôn bỗng rùng mình.
“Một trăm năm, một người sống sờ sờ đã tồn tại như thế nào trong một tảng đá chữ? Hơn nữa dung mạo còn không hề có sự thay đổi. Cho dù là vu thuật vô đối trong thiên hạ này thì cũng không thể nào làm tới bước đó được”.
Tôi nghe chăm chú, không hề để ý thấy lòng bàn tay mình đã toát mồ hôi.
“Sư phụ, sư phụ nói ông ấy phát điên. Phát điên thế nào vậy?”
So với việc dung mạo ông ấy không thay đổi thì tôi càng quan tâm hơn tới việc sau khi bước ra thì ông ấy nói gì hơn.
“Ông ấy nói đã gặp Ngọc Hoàng Đại Đế, cậu có tin không?”
Ngọc Hoàng đại đế sao?
Tôi sững sờ, câu trả lời này đúng là nằm ngoài dự liệu của tôi.
Mặc dù tu đạo đều vì thành tiên nhưng Ngọc Hoàng Đại Đế là thứ gì chứ, là một nhân vật chỉ có trong chuyện chứ không thật sự tồn tại.
Nếu đã là giả thì đương nhiên không thể nào gặp được.
“Người tu đạo mà nói ra câu như vậy thì không phải là bị điên sao? Dù sao không cần biết người khác hỏi gì thì ông ta đều nói là đã từng ở cùng Ngọc Hoàng Đại Đế”.
Nói xong, ông Tôn không nhịn được bèn bật cười.
“Sau đó thì sao?”
Tôi không cười nổi mà tiếp tục hỏi.
“Sau đó à? Sau đó người ta đều cho ông ấy là kẻ điên và đương nhiên là mặc kệ rồi. Có điều việc ông ấy không già đi là sự thật. Vì vậy mọi người đều đoán rằng bên trong thiên thạch không có thời gian, không có chu kỳ tuần hoàn, vào trong đó không có bất kỳ thay đổi gì thì chẳng phải là giống như ‘Vô’ sao”.