Nhưng nhìn sắc mặt của cô ta thì tôi đã đoán ra cô ta định nói gì.
“Phương Tuyết, cô yên tâm. Tôi sẽ nghĩ cách để mẹ cô bình an đi đầu thai, sẽ không làm hại tới bà ấy”.
Tôi cười với cô ta và nói vài câu an ủi.
Thế nhưng có đưa được đi đầu thai hay không thì tôi không dám khẳng định, việc không làm hại tới bà ấy thì đương nhiên tôi không nói dối.
Những hồn thể tại tập đoàn Phương Viên đã được ghi trong sổ sinh tử, đã ghi tên thì chắc chắn là đã chiếm một hố, nếu như mà diệt một hồn thể thì sẽ phải lấy mạng của mình tự đi lấp cái hố đó. Chuyện này tôi đã được dạy từ chính trường hợp của Tam Thanh.
Cũng chính vì vậy, chuyến đi lần này mới có phần gam go.
Đợi tới khi tôi và ông Tôn tới cao ốc Phương Viên thì phát hiện ra hàng rào đã được giăng tới phạm vi vài trăm mét bên ngoài cao ốc.
“Sư phụ, sao đệ tử bỗng cảm thấy bất an thế?”
Không biết tại sao mà trên con đường vắng vẻ tôi bỗng cảm thấy lo lắng phập phồng một cách kỳ lạ.
“Đừng nóng, chúng ta quan sát đã”.
Sắc mặt ông Tôn đanh lại, ông ấy không hề gấp gáp đi vào cao ốc Phương Viên mà đi đi lại lại ở vùng lằn ranh, thi thoảng lại cúi đầu không biết là tìm kiếm cái gì.
“Con bé Lăng Linh này đúng là ở trong đó thật”.
Ông Tôn quan sát một lúc thì phủi tay, ngẩng đầu nhìn về phía vị trí cao ốc Phương Viên.
“Thế nhưng nơi này cũng quá yên tĩnh. Mỗi nơi Lăng Linh đi qua nhất định phải náo nhiệt như đón năm mới mới phải. Sao lại không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì chứ? Đệ tử, mắt âm dương của cậu có nhìn thấy gì không?”
Tôi nghe ông Tôn nói xong thì bỗng cảm thấy khó chịu.
Tôi đành phải ngẩng cổ nhìn vào trong, ngoài sát khí ra thì chẳng có gì cả.
“Phải rẽ ngoặt khúc này mới có thể nhìn thấy cao ốc Phương Viên. Chúng ta mau vào trong đi!”
Mặc dù không chắc chắn nhưng cứ đứng đây nhìn ngóng vào cũng không phải là cách. Tôi cảm thấy sốt ruột bèn thúc giục ông Tôn.
Ông Tôn do dự một hồi. Cuối cùng ông ấy nghiến răng, không nói gì, chỉ gập người xuống và chui qua hàng rào cảnh sát.
Tôi cũng không chậm trễ, vội vàng đi theo.
Có được kinh nghiệm từ lần trước nên lần này tôi vô cùng cẩn thận, cảnh giác.
Sau khúc ngoặt chính là con đường lớn nơi có cao ốc Phương Viên.
Lần trước, Tam Thanh đã tiêu hủy ông chủ siêu thị ở đây, còn tôi thì bị đám hồn thể bên trong tấn công.
Thế nhưng lần này, một bóng ma tôi cũng không gặp.