Chuyện này dù nghĩ thế nào thì tôi cũng cảm thấy có phần kỳ lạ.
Tôi nhìn ông Tôn đứng bên cạnh, mở miệng định hỏi ông ấy thì bỗng nhiên đầu nảy số và lập tức đổi sang một câu hỏi khác.
“Sư phụ, Tĩnh Đàn pháp sư mà chúng ta đi tìm là người như thế nào vậy? Tôi thấy sư phụ có vẻ hết sức kính trọng ông ấy, lẽ nào là một nhân vật rất lợi hại sao?”
Ông Tôn đang bận ngoáy mũi, nghe thấy tôi hỏi tới pháp sư Tĩnh Đàn thì bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
“Cậu nhóc, từ nhỏ cậu lớn lên ở thôn nhà họ Trương, đương nhiên không hiểu nhiều về thế giới bên ngoài. Pháp sư Tĩnh Đàn là một nhân vật nổi danh một thời. Ông ấy chỉ dùng bảy ngày là có thể chứng được Tam Minh A La Hán, vậy cậu nói xem ông ấy là một nhân vật như thế nào?”
Tôi cảm thấy kinh ngạc. Thật không ngờ, trên đời này có cao tăng chứng được Tam Minh A La Hán.
Tại sao lại là Tam Minh?
Tam minh chính là túc trụ tùy niệm minh, hữu tình sinh tử minh và lậu tận minh.
Nói một cách thông tục cái gọi là túc trụ tùy niệm minh chính là chỉ việc có năng lực nhìn về bản thân trong quá khứ và biết rõ từng chi tiết trong thế giới quá khứ của mình.
Hữu tình sinh tử minh là chỉ việc có thể nhìn thấy sự tử vong và đầu sinh của mình và người khác, tùy nghiệp thụ sinh, hoàn toàn dựa vào nghiệp quả để vận hành.
Lậu tận minh là chỉ việc cắt đứt mọi phiền não, đau khổ, thấu hiểu và biết rõ thế nào là đau khổ tập, khổ diệt.
“Sư phụ, vậy vị pháp sư Tĩnh Đàn này đã đạt tới cảnh giới Tứ thiện bát định chưa? Cảnh giới đó cao tới mức nào chứ? Chúng ta trong mắt ông ấy chẳng khác gì là cát bụi”.
Tôi kinh hãi há miệng, đã hiểu vì sao ông Tôn là kính trọng vị pháp sư này như vậy. E rằng trên thế giời này, khó mà tìm được người thứ hai như thế.
Ông Tôn thấy tôi với vẻ sùng bái thì tức giận nói tôi một câu.
“Sao? Muốn xuất gia trở thành hòa thượng rồi à? Không sao, sư phụ rộng lượng lắm. Lát nữa gặp Tĩnh Đàn pháp sư, tôi sẽ nói đỡ vài câu cho cậu để ông ấy cạo đầu cho cậu thành tăng ni.
Ông Tôn vừa nói vừa trừng mắt nhìn tôi. Tôi cũng không cam tâm, lập tức bật lại một câu.
“Sư phụ, đừng đùa nữa, sư phụ nói thay tôi mà người ta lại chịu sao? Đừng tưởng mình hấp dẫn chứ”.
Tôi chưa bao giờ sợ đấu võ miệng với ông Tôn.
“He, cái đồ nghịch đồ này, vênh mặt đúng không?”
Có vẻ như tình huống Phương Viên khá bình thường nên khiến tâm trạng của tôi vào ông Tôn khá lên không ít, chúng tôi cười nói và đi về phía Đông Nam của tòa cao ốc.
Hướng Đông Nam của cao ốc Phương Viên chính là con đường men theo long mạch tới biệt thự nhà họ Phương.
Lăng Linh đã không chỉ rõ địa điểm thì tôi và ông Tôn đành phải tự tìm kiếm.
“Hầy, sư phụ, ông nói xem Tĩnh Đàn pháp sư đã đạt tới trình độ có thể cảm trời biết đất thì chẳng phải cũng biết chúng ta đang tìm ông ấy sao? Không biết chừng việc chúng ta nói gì ông ấy cũng biết luôn đấy”