Trong giới Đạo gia cũng có những nhân vật đi vào huyền thoại. Như hiện giờ khi tôi và ông cụ Tôn đứng trước mặt pháp sư Tĩnh Đàn này thì chúng tôi chẳng khác nào hai đứa trẻ mẫu giáo, chỉ có thể ngẩng lên ngước nhìn mà thôi.
"Tĩnh, Tĩnh Đàn pháp sư, pháp sư vẫn đang đợi chúng tôi sao?"
Cơ bản là do trước đây tôi chưa từng nghe tới uy danh của Tĩnh Đàn pháp sư, cho nên mặc dù trong lòng vô cùng kính nể ông ấy nhưng cũng không đến nỗi mất luôn cả khả năng suy nghĩ như ông cụ Tôn.
Tĩnh Đàn pháp sư khẽ gật đầu.
"Ngày mai là rằm tháng bảy Âm lịch, giờ Tý đêm nay Quỷ môn quan sẽ mở. Tôi chờ ở đây chính là để giúp cậu vượt qua kiếp nạn này".
Tĩnh Đàn pháp sư nói nghe rất bình thản nhưng tôi thì không khỏi quay đầu sang nhìn ông cụ Tôn.
Xem ra những lời tôi vừa nói là đúng, vị pháp sư này vốn đã theo dõi nhất cử nhất động của chúng tôi từ lâu rồi.
"Vậy... Tĩnh Đàn pháp sư, nếu pháp sư đã biết mọi chuyện rồi thì có thể nói cho tôi biết hung trận này là do kẻ nào bày ra và hắn có mục đích gì được không?"
Thấy Tĩnh Đàn pháp sư có vẻ là người dễ nói chuyện nên tôi to gan định bụng thu thập ít thông tin từ ông ấy.
Nói không chừng còn moi được một ít thông tin về chuyện của ông nội và bố mẹ tôi.
Thế nhưng rốt cuộc vẫn là do tôi trẻ người non dạ, trong lòng đầy mong đợi tuôn ra một loạt câu hỏi nhưng Tĩnh Đàn pháp sư chỉ thản nhiên đáp "biết nhưng không thể nói, thiên cơ bất khả lộ". Nghe câu trả lời của ông ấy xong tôi cũng đành á khẩu.
Điều đó khiến tôi thấy hơi buồn bực, đột nhiên hiểu được tại sao Linh Lăng lại không dám làm phiền vị pháp sư này.
Con đường đi đến cao ốc Phương Viên lúc này trở nên vô cùng nhàm chán.
Tôi không nói, Tĩnh Đàn pháp sư đương nhiên cũng không mở miệng còn ông cụ Tôn thì ngoan như một chú chim cút, lặng lẽ cúi đầu đi theo sau, hoàn toàn không còn vẻ tự phụ và hống hách như ngày thường.
Cho đến khi chúng tôi đi xuống dưới tầng cao ốc Phương Viên, Tĩnh Đàn pháp sư mới chủ động mở lời.
"Đêm nay tôi sẽ canh giữ ở đây".
Nói rồi, ông ấy bình tĩnh nhìn ông cụ Tôn rồi chìa tay ra.
"Đêm nay e là sẽ có biến, vẫn cần phải mượn một số pháp khí của vị Đạo hữu này".
Mặc dù bên ngoài nhìn pháp sư Tĩnh Đàn này có vẻ không thèm để ý đến người khác, nhưng không thể không thừa nhận mỗi khi ông ấy mở lời thì người nghe đều cảm thấy rất dễ chịu. Ông ấy còn gọi ông cụ Tôn là "Đạo hữu", điều đó chứng tỏ ông ấy thừa nhận năng lực của ông cụ Tôn.
Pháp sư Tĩnh Đàn đã đích thân mở miệng thì ông cụ Tôn đương nhiên không hề do dự mà lập tức lấy ra Chân Ngôn Bát Bảo Chuyển Kinh Luân đưa cho ông ấy.
Lúc này tôi mới có cơ hội nhìn rõ hình dạng của món pháp khí này.
Món pháp khí có màu vàng, bên trên còn khắc hình trông giống như một đứa trẻ con.