Pháp sư Tĩnh Đàn mặc dù chưa nói hết lời nhưng tôi phút chốc đã hiểu ra.
"Tôi hiểu rồi, pháp sư muốn mượn thời điểm Quỷ môn mở ra để những hồn thể trong hung trận này đi qua Quỷ môn một lần nữa?"
Pháp sư Tĩnh Đàn gật đầu, khẳng định suy đoán của tôi là đúng.
"Trương thí chủ nói không sai, những hồn thể bị nhốt trong đó vốn đã có thể đi qua Quỷ môn quan, lên cầu Nại Hà từ lâu rồi. Thế nhưng giờ lại bị hung trận này kéo lại, điều đó khiến họ hiểu lầm đây là điểm đến cuối cùng của mình. Nếu như vậy chúng ta có tìm cách siêu độ thì chỉ sợ họ chưa kịp vào trong luân hồi thì đã bị kéo lại nơi này rồi".
Pháp sư Tĩnh Đàn ung dung giải thích, nét mặt không chút phiền muộn như thể đang kể một câu chuyện cực kỳ bình thường.
Nhưng tôi và ông cụ Tôn thì không được bình thản như vậy.
Mặc dù từ vị pháp sư này luôn toát ra khí chất vô cùng đáng tin cậy, thế nhưng chúng tôi đều hiểu việc tối nay sẽ không dễ dàng như lời ông ấy nói.
"Vậy... pháp sư Tĩnh Đàn, nếu pháp sư đã trấn thủ Quỷ môn quan, thì chúng tôi cần phải làm gì?"
Ông cụ Tôn trầm ngâm một lúc, sau cùng ngẩng đầu lên hỏi.
Pháp sư Tĩnh Đàn không vội trả lời mà quay sang nhìn tôi, gương mặt bình tĩnh tựa mặt hồ phẳng lặng như thấp thoáng ý cười.
"Vạn sự tùy duyên, cứ tùy cơ ứng biến là được".
Sau khi nói xong câu này, pháp sư tay cầm Chuyển Kinh Luân, cũng không cầm thêm thứ gì khác mà ngồi luôn xuống đất, chỉ một lát đã đi vào trạng thái thiền.
Tôi và ông cụ Tôn bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không biết đi đâu về đâu.
"Đi, lên xem Linh Lăng thế nào, nhân tiện xem xem trận pháp Bách Minh Pha này rốt cuộc là thứ quỷ quái gì".
Thấy đứng đực ra đó cũng không hay lắm nên ông cụ Tôn vẫy tay với tôi, ý bảo tôi theo ông ấy lên đỉnh tòa nhà xem xét.
"Sư phụ, sư phụ cảm thấy việc tối nay chúng ta nắm chắc được mấy phần?"
Hai chúng tôi lần mò leo lên đỉnh cao ốc trong làn sát khí nồng đặc, tôi thấp giọng hỏi ông cụ Tôn.
"Khó nói lắm, theo lý thì có Chân Ngôn Bát Bảo Chuyển Kinh Luân, lại có pháp sư Tĩnh Đàn ở đây thì chắc sẽ ổn thôi. Nhưng không biết tại sao, tôi cứ cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên".
Ông cụ Tôn mặt rất nghiêm túc, hai hàng lông mày cau chặt vào nhau. Ông ấy vừa nói vừa như nghĩ ngẫm gì đó mà thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau.
"Vậy nếu đêm nay không phá được trận pháp này hoặc không giữ được Quỷ môn quan thì sẽ có hậu quả gì?"
Thực ra trong lòng tôi đã lờ mờ biết đáp án của câu hỏi này, nhưng tôi vẫn muốn hỏi như để tìm một sự an ủi. Vậy nên tôi lại hỏi ông cụ Tôn một lần nữa.