"Con rắn này đến từ địa ngục, gọi là rắn lửa. Có điều cậu nhìn chúng xem, toàn thân màu đen sẫm không giống màu lửa chút nào. Vậy cậu biết tại sao nó được gọi là rắn lửa không?"
Tượng người gỗ liễu này có vẻ khá an nhàn rảnh rỗi, lại còn đi phổ cập kiến thức khoa học cho tôi.
Có điều khi nghe tới hai chữ "rắn lửa" thì cơ thể tôi như co rúm lại, trên trán túa mồ hôi lạnh.
Trong sổ ghi chép của ông nội đã từng nhắc tới loài rắn này.
Rắn lửa sinh ra từ ác niệm ác quả trong địa ngục, sinh trưởng ở bên bờ sông Vong Xuyên.
Con người đều biết sau khi đi qua Vong Xuyên thì sẽ quên hết kiếp sống trước của mình nhưng lại không biết rằng nước Vong Xuyên vô cùng âm tà, bên trong toàn là những cô hồn dã quỷ không thể đầu thai, rắn rết côn trùng trôi lềnh bềnh, nước sông cũng biến thành màu vàng vàng đỏ đỏ vô cùng kinh dị.
Loài rắn lửa kia sinh trưởng ở bên cạnh dòng sông như vậy, hút lấy oán niệm mà to lên, bên trong xương máu chúng sớm đã đầy âm khí.
Nếu bị loài rắn này cắn thì nọc độc của nó sẽ nhanh chóng phát tán trong cơ thể, những nơi chất độc đi qua sẽ đau đớn như bị lửa thiêu đốt, đau đến nỗi sống không bằng chết.
Đáng sợ nhất là đây không phải loài rắn cắn một phát chết ngay mà nó sẽ khiến người bị cắn đau khổ giày vò trong thời gian dài đến tận khi đứt hết kinh mạch thì mới chết hẳn.
Trước đó tôi cũng đã nhắc tới việc nếu tà khí, âm khí đi vào cơ thể thì vô cùng khó ép chúng ra ngoài. Vậy nên một khi bị con rắn lửa này cắn thì chỉ còn đường chết, vô phương cứu chữa.
Mà hiện giờ trên người tôi có tới năm con rắn lửa!
Hiện giờ tôi còn chưa sợ vỡ mật là đã mạnh mẽ lắm rồi.
"Ông... ông muốn đàm phán gì?"
Tôi nhìn chằm chằm con rắn lửa trên mặt mình, giọng nói đã hơi run rẩy.
Tượng người gỗ liễu kia như thể rất hài lòng khi thấy tôi như vậy, ông ta nhìn tôi với vẻ giễu cợt rồi chậm rãi đáp.
"Rất đơn giản, nhường cơ thể cậu cho tôi một đêm, tôi sẽ giúp cậu tai qua nạn khỏi".
Tượng người gỗ liễu này đúng là vô sỉ, đã chơi trò giậu đổ bìm leo mà còn không hề đỏ mặt.
Nếu không phải do tôi đang bị con rắn lửa kia nhìn trừng trừng thì có khi tôi đã phá lên cười rồi.