Mặc dù những việc tôi làm trông như thể chẳng tốn sức lắm, nhưng thực ra lúc này tôi đã sắp kiệt quệ hoàn toàn.
Lúc đứng dậy, tôi cảm thấy chân mình đứng còn không vững nữa.
Nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Lúc tôi đứng dậy, quần áo cọ vào sau lưng khiến tôi cảm thấy phần lưng hơi đau rát.
Mặc dù vẫn cảm thấy có gì đó sai sai nhưng vì không nhìn được lưng mình, hơn nữa tôi cũng không muốn ở lại trong cái sân này một giây nào nữa.
Cho nên tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều mà ôm chú chó nhỏ, loạng choạng đi ra khỏi sân.
Trước khi đi, tôi quay đầu lại nhìn chiếc sân sau lưng. Mặc dù Ngũ quỷ đã khiêng quan tài đi nhưng cái sân này có quá nhiều sát khí, không thứ gì có thể sống được ở đây.
Cũng có nghĩa là căn nhà này hoàn toàn đã biến thành một căn nhà ma, người không thể sống ở đây.
Tôi nghĩ ngợi một lát, sau đó bước tới mở toang cửa căn nhà.
Chỉ sáng sớm mai thôi, thi thể Trương Cường sẽ bị phát hiện.
Những căn nhà từng có người chết đều rất khó bán, đặc biệt là còn chết trong tình trạng thê thảm đáng sợ thế này.
Tôi khập khễnh đi về phòng trọ.
Tôi mua ở quầy tiếp tân một hộp sữa bò để đút cho chú chó nhỏ, sau đó lại lấy chu sa rắc nhẹ lên bên ngoài vết thương của chú.
Sau khi chăm sóc cho chú chó xong, tôi mới cởϊ áσ, đi tới trước gương.
Đợi đến khi tôi lờ mờ nhìn thấy tình trạng cái lưng của mình thì da đầu bỗng tê dại.
Sao tự nhiên trên lưng tôi lại như có thêm một hình xăm vậy? Tôi cố gắng oằn người để nhìn cho rõ lưng mình trước gương.
Không sai, nó giống như một hình xăm. Chỉ có điều, những nét xăm này có màu đỏ, giống như bị que sắt nóng rạch vào.
Hơn nữa "hình xăm" này lại vô cùng lớn, gần như phủ kín lưng tôi.
Tôi vặn vẹo người mãi mà không thể nhìn thấy hết toàn bộ "hình xăm".
Có điều tôi lờ mờ thấy hình này trông như mấy con quỷ đang nhe nanh múa vuốt vậy.
Tôi đặt mông xuống giường, chưa biết cụ thể nó là cái gì nhưng tôi chắc chắn nó chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Chuyện đêm nay quá quỷ dị.
Nhưng điều khiến tôi cảm thấy kỳ quặc nhất hiện giờ lại chính là vị Tiên bảo hộ trên người mình.
Bây giờ nhớ lại lúc mấy con quỷ đó khiêng quan tài, tôi rụng rời tay chân, đầu óc hoảng loạn. Thực ra vị Tiên bảo hộ kia có nhập vào người tôi không đến chính tôi cũng không dám chắc.
Nhưng bản lĩnh khiến gà gáy một tiếng là sáng kia chắc chắn là của vị Tiên bảo hộ này.
Cuốn "Thiên Địa kinh" của ông tôi chủ yếu nói về phong thủy huyền học chứ không nhắc nhiều đến Tiên bảo hộ.
Sau khi được chứng kiến khả năng của Hắc Tiên và Miêu quỷ, tôi bắt đầu hiểu ra khả năng của những vị Tiên bảo hộ này vượt xa sức tưởng tượng của tôi.
Nhưng vị tiên trên người tôi hình như không giống những Tiên bảo hộ kia lắm.
Suy nghĩ một hồi lâu, bên ngoài trời đã hửng sáng.
Mặc dù trải qua một đêm vừa mệt vừa buồn ngủ nhưng tôi ngủ không hề ngon giấc. Trong mơ tôi cứ thấy lũ quỷ kia đòi khiêng tôi đi.
Lúc tôi tỉnh dậy thì đã là giữa trưa.
Ngủ không ngon giấc nên tôi thấy hơi choáng váng. Tôi đứng dậy khỏi giường, định bụng đi tới chỗ cây cầu để gặp ông cụ Tôn.
Tôi ăn uống qua loa, sau đó tới chỗ ông ấy.
Quả nhiên ông cụ Tôn vẫn ngồi ở chỗ cũ, đang ung dung ngồi xem quẻ cho người qua đường.
Người phụ nữ ngồi đó chắc chắn đã bị những lời lừa phỉnh của ông cụ Tôn làm cho thất điên bát đảo. Bà ta móc ra sáu trăm tệ dúi vào lòng ông ấy.
Đợi người phụ nữ kia đi khỏi, tôi không kìm được mà bước tới lườm ông ấy một cái.
"Người ta đều nói đệ tử Đạo gia lấy việc tu hành làm tôn chỉ sống, không màng danh lợi. Ông làm như vậy hơi mất mặt đệ tử Đạo gia rồi đấy!"
Ông cụ Tôn chẳng thèm để tâm đến câu cà khịa của tôi, cầm tiền nhét vào trong túi.
"Cậu biết một quẻ của tôi giúp người đó tránh được bao nhiêu họa không? Đó là việc liên quan đến mấy đời nhà bà ta, vậy mà tôi thu có sáu trăm tệ đã là phải chăng lắm rồi".
Nói rồi, ông cụ Tôn liếc mắt nhìn tôi.
"Nhóc con, đúng là tôi đã coi thường cậu rồi. Căn nhà ma quái như vậy mà cậu cũng thoát được sao? Hơn nữa lại còn bình an vô sự đứng trước mặt tôi".
Nghe ông cụ Tôn nhắc đến chuyện này, tôi cười khổ.
"Chuyện này kể ra thì cũng có chút mơ hồ".
"Nhưng hình như tôi cũng không hoàn toàn bình an vô sự".
Ông cụ Tôn nghe vậy thì nhíu mày, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới.
"Ý cậu là sao?"
Tôi không đáp mà chỉ trỏ vào lưng mình.
Ông cụ Tôn nhất thời chưa hiểu ý tôi nên hơi ngẩn người ra.
"Cậu có ý gì vậy? Đêm qua lao lực quá nên bị vẹo lưng sao?"
Tôi nghe câu nói mập mờ của ông cụ cà trớn này mà cạn lời. Tôi quay lưng về phía ông ấy, vén một góc áo lên.
Ông cụ Tôn vừa nhìn thấy thì lập tức kinh ngạc thốt lên.
"Cái gì thế này?"
Sau đó chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt người đi đường, ông cụ Tôn vạch hết cả áo tôi lên.
"Ngũ Quỷ Đài Quan?"
Ông ấy buột miệng thốt lên.
"Nhóc con, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?"
Ông cụ Tôn cau chặt mày lại khiến hai hàng lông mày như dính chặt vào nhau.
Thấy mặt ông ấy nghiêm trọng như vậy, tôi cũng không giấu giếm nữa.
Theo dòng suy nghĩ, tôi kể lại đại khái những chuyện đã xảy ra đêm hôm qua.
Sau khi nghe tôi kể xong, ông cụ Tôn thần người ra một lúc rồi mới nói chuyện được.
"Nhóc con, thật không biết là cậu may mắn hay bất hạnh".
"Mặc dù cậu đã qua được ải Ngũ Quỷ Đài Quan, nhưng vẫn chưa thoát khỏi cửa tử đâu".
Ông cụ Tôn thở dài nặng nề.
"Đám quỷ kia đã đánh dấu lên người cậu, e là những ngày tháng sau này của cậu không dễ dàng rồi".
Ông cụ Tôn mặt cau mày héo vô cùng phiền não.
Vốn tôi cũng không nghĩ việc này có gì quá nghiêm trọng nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của ông ấy, tôi chợt cảm thấy như thể mình không thể sống hết ngày mai vậy.
"Ông Tôn, ông cũng là đệ tử Đạo gia trừ tà đuổi quỷ, ông xem có cách nào có thể hóa giải nó không?"
Chuyên môn của tôi là phong thủy, còn về trừ tà thì tôi chỉ là một tay gà mờ. Hơn nữa tôi còn chưa có kinh nghiệm thực tiễn.
Ông cụ Tôn không đáp lời tôi ngay mà trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên đưa tay vỗ vào vai tôi.
"Có một loại pháp thuật mặc dù không thể hóa giải nó hoàn toàn nhưng có thể giúp cậu cầm cự một thời gian".
"Cậu còn nhớ lần trước cậu muốn tôi làm gì không?"
Nghe câu hỏi của ông ấy mà tôi thấy vô cùng mông lung.
Tôi còn chưa hiểu mô tê gì thì ông cụ Tôn đã nhìn tôi mỉm cười thâm hiểm.
Giây tiếp theo, đột nhiên tôi thấy vô cùng đau nơi đầu gối.
Tôi đau quá nên quỳ sụp xuống đất.
"Trời ở trên, đất ở dưới làm chứng. Hôm nay Tôn Phát Đức con thu nhận Trương Ly làm đệ tử. Từ nay trở đi có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!"
Tôi vừa quỳ xuống, ông cụ Tôn lập tức chỉ vào giữa trán tôi, sau đó lấy trong túi vải ra một tờ giấy vàng.
Trước đây tôi quả thực có ý định muốn bái ông ấy làm sư phụ, nhưng cảnh bái sư mà tôi nghĩ tới không hề giống như cảnh ban nãy.
Hơn nữa việc này hoàn toàn là do ông cụ Tôn tự tung tự tác.
Đây quả thực không phải là kiểu bái sư bình thường.