Sau khi giải quyết xong chuyện nhà Vương Ninh, thái độ của cô ta đối với tôi đã quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ.
"Trương Ly, cậu giỏi quá, đúng là một nhân tài trẻ tuổi! Nguyệt Như gả cho cậu thì đúng là phúc phần của nó! Cậu yên tâm, nếu Liễu Chấn Quốc dám cản trở hai đứa, tôi sẽ xả giận giúp cậu".
Vương Ninh nhìn tôi bằng ánh mắt nhiệt thành, như thể chỉ hận một nỗi không thể lập tức trở thành người một nhà với tôi vậy.
Tôi đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười.
Mấy người này bị sao vậy. Ban đầu thì coi thường tôi, sau đó lại thi nhau trở mặt cứ như tự tát vào mặt mình vậy.
"Những lời có cánh thì thôi miễn đi, lần này chúng tôi tốn công như vậy nên thù lao không được thiếu".
Ông cụ Tôn vẫn chưa quên việc chính, vừa cởi chiếc áo bào màu vàng ra vừa mở miệng nhắc nhở.
Tôi vốn cho rằng việc này làm xong thu hai ba chục nghìn tệ đã là không ít rồi.
Nhưng quả thực tôi đã đánh giá thấp cách tiêu tiền của người giàu.
Lúc ông cụ Tôn dúi một trăm nghìn tệ vào tay tôi, tôi ngạc nhiên đến rớt cái hàm, nửa ngày sau cũng không bình thường lại được.
"Sư phụ, rốt cuộc sư phụ lấy của người ta bao nhiêu tiền vậy?"
Nếu ông ấy cho tôi một trăm nghìn tệ thì chắc chắn ít nhất Vương Ninh phải trả ông ấy hai trăm nghìn tệ.
"Đâu phải tôi đòi, là cô ta cứ nằng nặc đòi trả từng đó đấy chứ".
Ông cụ Tôn vui như mở cờ trong bụng ngồi đếm tiền.
Có lẽ đây cũng là lần đầu ông cụ Tôn gặp được vị khách sộp như vậy nên vui vẻ cười tít cả mắt, đến nỗi mắt ông ấy chỉ còn là hai đường thẳng.
Nhìn chồng tiền trước mặt, tôi nuốt nước bọt cái ực. Chị Hai này còn đưa hẳn tiền mặt.
"Hổ đen ôm cột, có tài lộc đến. Sư phụ đúng là liệu sự như thần!"
Không biết từ lúc nào, hai tiếng "sư phụ" này tôi gọi ngày càng thuận miệng.
"Còn phải nói sao? Sau này đi theo tôi cậu sẽ còn học được nhiều thứ lắm!"
Nghe tôi khen một câu, ông cụ Tôn lại đắc ý như bay lên chín tầng mây.
Có điều đắc ý một lát xong, như thể ông ấy nhớ ra việc gì liền lấy trong người ra một cuốn sách nhỏ rồi dúi vào lòng tôi.
"Ngày thường rảnh rỗi thì học cách lưu thông khí theo cuốn sách này đi".
Tôi cầm cuốn sách lên liếc một cái. Trên bìa chỉ có mấy chữ viết láu "Nhập Dương Chân Kinh".
Tôi mở cuốn sách ra liếc nhìn qua, bên trong toàn là hướng dẫn làm thế nào để hít thở, vận khí công, rồi cả cách thiền gì gì đó.
"Sư phụ, phái Thượng Thanh thực sự có bí thuật Xuất Dương Hồn sao? Vậy sư phụ có thể xuất hồn được không?"
Tôi thầm cảm thấy cuốn sách này như thể dùng để luyện hồn nên không khỏi tò mò hỏi ông cụ Tôn.
"Bảo cậu luyện thì cứ luyện đi, thắc mắc gì mà lắm thế?"
Ai ngờ ông cụ Tôn lại chẳng có chút kiên nhẫn nào, ném cho tôi một câu rồi ngâm nga một bài hát, nhảy chân sáo rời khỏi đó luôn.
Tôi cảm thấy rất tụt hứng, bụng nghĩ đem một trăm nghìn tệ này về nhà trọ cũng không phải ý hay.
Cho nên trước hết tôi đi tìm một ngân hàng để gửi tiền, sau đó đi tìm một quán ăn để ăn cơm.
Sau đó mới định bụng về nhà trọ đánh một giấc.
Trên đường đi, tôi đi qua một ngôi nhà lớn.
Trước cửa còn treo biển.
"Nhà cho thuê".
Mấy chữ này như thể có ma lực hấp dẫn tôi, khiến tôi bất giác đứng lại. . đam mỹ hài
Tạm thời chưa mua được nhà, ở nhà trọ mãi cũng không phải cách hay. Hiện giờ tôi đã có chút tiền, thế thì nên thuê một căn nhà tươm tất như này mới phải.
Tôi đánh giá căn nhà này một lượt.
Mặc dù diện tích mặt bằng thiết kế không quá lớn nhưng phòng ốc lại rất được.
Từ bên ngoài nhìn vào còn thấy một cái sân nhỏ trông rất đẹp.
Mặc dù căn nhà của Trương Cường lần trước đã trở thành nỗi ám ảnh đối với tôi, nhưng từ nhỏ tôi đã lớn lên trong một căn nhà ngói, giờ không quen ở nhà lầu.
Hiện giờ lại có một căn nhà mặt đất đang cho thuê, tội gì tôi không vào hỏi thử xem sao.
Tôi đứng ở chỗ bức tường bao quanh sân, dùng mắt âm dương quét khắp nơi một lượt, không hề phát hiện ra tà khí. Xong xuôi tôi mới yên tâm gõ cửa.
Ai ngờ tôi vừa đập cửa thì mới phát hiện ra cánh cửa này không hề khóa. Tôi vừa gõ nhẹ một cái là đã lộ ra một khe hở.
Tôi nhòm qua khe cửa, nhìn vào trong sân. Hoàn toàn im lặng, chẳng thấy chủ nhân căn nhà đâu.
"Không có ai ở nhà sao?"
Nếu chủ nhà không ở đây thì tôi đương nhiên không thể tự tiện đi vào.
Tôi đứng đó đợi một lúc mà chẳng ai ra nên thở dài, đang định đóng cửa lại cẩn thận rồi rời đi.
"Cậu muốn thuê nhà sao?"
Lúc tôi đang định đóng cửa thì đằng sau đột nhiên có tiếng người nói khiến tôi giật nảy cả mình.
Tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện người vừa nói là một cô gái còn rất trẻ tuổi, nhìn bên ngoài có vẻ như còn ít hơn tôi vài tuổi.
"Đúng vậy, tôi muốn thuê nhà, đây là nhà của cô sao?"
Cô gái kia trông rất gọn gàng sạch sẽ, khiến người ta nhìn vào cảm giác rất thoải mái.
Điều đó cũng khiến tôi càng có thiện cảm với căn nhà này thêm.
"Đúng vậy, đây là nhà tôi. Nếu anh đã đến rồi thì chi bằng vào nhà xem xem".
Cô gái này vô cùng nhiệt tình, cười ngọt ngào ra hiệu bảo tôi đẩy cửa đi vào bên trong.
Nụ cười có tính lan truyền nên sau khi thấy nụ cười đó tôi cũng vui theo. Vậy nên tôi liền gật đầu đồng ý, đưa tay lên đẩy cho cửa mở.
Nhưng đột nhiên, tôi cảm thấy một việc rất kỳ quái.
Cô chủ nhà kia mời tôi vào, thường thì chủ nhà sẽ chủ động mở cửa, đi trước dẫn đường cho tôi mới phải.
Tại sao tôi lại cảm thấy như cô gái này cố tình dụ tôi đẩy cửa bước vào trước.
Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu thì tôi đã đưa tay mở cửa ra mất rồi.
Một chân cũng đã bước vào trong sân.
"Anh không vào sao?"
Tôi quay lại nhìn, thấy cô gái kia vẫn cười tươi đứng sau lưng tôi như cũ. Hai tay cô gái chắp sau lưng, dáng vẻ như một người đang đứng xem chuyện thị phi, một bước cũng không di chuyển.
"Hi hi hi hi, Trương Ly, tao đợi mày lâu lắm rồi, cuối cùng mày cũng đến!"
Thấy tôi bước vào sân, gương mặt của cô gái kia đột nhiên biến đổi. Nụ cười trên mặt cô ta trở nên vô cùng quỷ dị.
Cô ta cười quái dị, nói xong câu này rồi đột nhiên biến mất!
Cô ta là quỷ sao?
Lúc này tôi mới cảm thấy như mình đã nhìn nhầm.
Nhưng sao có thể như vậy chứ? Từ nhỏ tôi đã có mắt âm dương, người và quỷ tôi có thể phân biệt rõ ràng. Không lý nào một con quỷ sờ sờ ngay trước mặt tôi lại không nhận ra! Lẽ nào là do Ngũ Quỷ Đài Quan trên người tôi đang giở trò! Tôi còn chưa kịp suy xét rõ nguyên nhân thì "rầm" một tiếng, cánh cửa sau lưng đóng sầm lại.
Tôi vội vã bước tới định mở cửa ra nhưng cánh cửa kia như thể bị hàn chắc vào nhau vậy. Bất kể tôi có kéo thế nào nó cũng đứng im không hề lung lay.
Trong sân im lặng như tờ.
Tôi nhìn căn nhà im lặng đến đáng sợ, xem ra giờ việc duy nhất tôi có thể làm là cố gắng phá trận pháp che mắt của nó.
Tôi sờ lên người mình, ngoài một tấm thẻ ngân hàng bên trong có một trăm nghìn tệ và quyển sách kia ra thì chẳng còn gì khác... Chẳng còn cách nào, tôi đành liều mạng mở cửa bên trong căn nhà, một mùi bụi mốc xộc thẳng vào mặt.
Khi tôi mở cửa bước vào thì lập tức nhìn thấy một cái quan tài đen ngòm đặt ngay ngắn ở chính giữa phòng khách!