“Ngươi nói bậy. Ngươi nói ông nội ta gϊếŧ chết cả nhà ngươi, tại sao ông nội phải làm như vậy chứ?!”
Tôi nổi giận đùng đùng, gần như giở giọng chất vấn đối phương.
“Tại sao ư? Vì ông nội ngươi muốn làm chuyện nghịch trời đổi mệnh! Chính vì để thằng khốn kiếp như ngươi được sinh ra trên cõi đời này!”
Nói đến đây, nỗi oán hận trong ánh mắt nữ quỷ ấy lại càng sâu hơn.
“Hắn hại chết người chị sắp sinh và cháu của ta, nhưng lại để mẹ ngươi sinh ra ngươi ở chính nơi này. Trương Ly, ngươi nợ bọn ta năm mạng người! Nhà họ Trương của ngươi nợ nhà Lâm bọn ta năm mạng!”
Câu nói của nữ quỷ đã khiến tôi bàng hoàng thêm lần nữa.
Khoảng sân này, hoá ra là nơi sinh của tôi ư? Tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình sinh ra ở Trương gia thôn, lớn lên ở Trương gia thôn. Tại sao tôi lại sinh ra ở đây cơ chứ?!
“Ngươi ăn nói xằng bậy!”
Sự thật quá đỗi bất ngờ đã khiến tôi nhất thời choáng váng.
Không biết có phải vì tà khí xâm nhập và quấy phá trong cơ thể tôi hay không, mà tôi cảm thấy trong lòng mình như đang có một ngọn lửa hung ác đang hừng hực bốc cháy vậy, nóng đến mức khiến tôi khó thở.
Vì quá tức giận, tôi đã điên cuồng gầm lên, bước thẳng đến trước mặt nữ quỷ và đập mạnh chữ “Vạn” lên ngực đối phương.
Hồn thể vốn dĩ đã suy yếu của nữ quỷ ấy đã hoàn toàn tiêu tan sau khi chịu phải chưởng này của tôi.
Tôi dùng một chưởng đánh tan hồn thể của ả, nhưng khi dần tỉnh táo lại, tôi lập tức cảm thấy hối hận vô cùng.
Ngay cả bản thân tôi cũng không giải thích được tại sao mình lại đột ngột tấn công ả, rõ ràng tôi không hề muốn làm tổn thương nữ quỷ này mà.
Tuy suýt nữa đã khiến tôi mất mạng, nhưng ả cũng có nỗi oan khuất của mình, và biết cả chuyện quá khứ của ông nội tôi nữa.
Nhưng giờ đây ả đã hồn tiêu phách tán, tôi phải làm sao để biết được chân tướng sự việc đây?!
“Trương Ly… Ngươi vốn không nên…”
Nữ quỷ lơ lửng nói được nửa câu thì không còn tồn tại nữa.
Trong không khí chợt loé lên một tia sáng, sau đó ả đã tan thành mây khói.
Tôi thẫn thờ nhìn lên trời, toàn thân run rẩy như một chiếc rây vậy.
Rồi tôi đưa mắt quan sát thật kĩ lưỡng cả khoảng sân này một lần nữa.
Đây chính là nơi sinh của tôi? Vì sao tôi lại sinh ra ở nơi này? Rốt cuộc năm xưa ông nội đã làm chuyện nghịch trời đổi mệnh gì?!
Ông đã thực sự hại chết gia đình năm người này ư?!
Những câu hỏi không lời giải đáp tựa như chảo dầu đang sôi ùng ục, khiến não bộ tôi như muốn nổ tung, rối như tơ vò.
Vào giây phút này, tôi bỗng cảm thấy niềm tin vào cuộc đời mình dường như đã sụp đổ.
Từ bé, ông nội đã dạy tôi phải làm một người tử tế, nhưng những gì ông làm là chuyện tử tế sao?!
“Nhóc con, thị phi đúng sai đều ở lòng mình. Những điều mắt thấy tai nghe, chưa chắc là những gì cậu nghĩ”.
Chính vào lúc tôi bị tâm ma quấy nhiễu, có phần tẩu hoả nhập ma.
Một giọng nói trầm ấm bỗng nhiên vang lên từ thẳm sâu trong tâm trí tôi.
Giọng nói này như một chậu nước lạnh dội xuống đầu, khiến tôi bừng tỉnh ngay tức khắc.
“Ai vậy?!”
Tôi vô thức cất tiếng hỏi đầy cảnh giác.
“Nhóc con, chẳng phải cậu vẫn luôn tìm tôi đấy ư?”
Giọng nói như tiếng chuông lớn, điềm tĩnh và mạnh mẽ.
Thật kỳ lạ, cõi lòng vốn đang loạn cào cào của tôi, bỗng chốc bình tĩnh trở lại sau khi nghe thấy giọng nói ấy.
“Ông là… Tiên bảo hộ của tôi?”
Tôi hỏi với vẻ không chắc chắn.
Trước đây, dù tôi có rơi vào hiểm cảnh, nghìn cân treo sợi tóc, thì tiên gia cũng chẳng hề lộ diện.
Bây giờ lại đột nhiên tự nhảy ra, khiến tôi cảm thấy rất khó tin.
Trong đầu thì cứ vang vọng giọng nói ấy, nhưng tôi vẫn không nhìn thấy chân thân của tiên gia.
Chỉ có một màn sương lờ mờ phảng phất, giống hệt như hôm chiến đấu với Hắc Tiên vậy, toàn thân bị tà khí đen ngòm dày đặc bao phủ.
“Xem ra ông nội cậu chiều chuộng cậu quá rồi, mới nghe kẻ khác xúi giục vài câu đã không chịu nổi, còn bị tâm ma nhập vào người. Đúng là vô dụng.”
Tiên gia này nói chuyện không nể mặt chút nào.
Tôi bị ông ấy làm cho nghẹn họng, sau đó cảm thấy chán nản tột cùng.
“Nhưng ả nói rằng ông nội tôi đã gϊếŧ năm người nhà bọn họ. Ma quỷ không nói bậy, tôi biết những lời ả nói đều là sự thật.Bất kể lý do là gì đi nữa, thì gϊếŧ người vô tội vạ luôn là hành động sai trái. Tôi làm sao có thể chấp nhận điều này chứ?”
“Gϊếŧ người? Ả nói ông nội cậu gϊếŧ người khi nào?”
Tiên gia lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi ngược lại tôi.
“Ả nói ông nội xông vào nhà họ và hại chết năm người nhà họ.”
Tôi vội vã ngẩng lên, lặp lại lời của nữ quỷ ấy.
“Phải rồi, ả chỉ nói ông nội cậu hại chết gia đình họ, không hề nói ông cậu gϊếŧ người.”
Câu nói của tiên gia đã khiến cõi lòng tôi bừng sáng.
Đúng rồi, nữ quỷ ấy quả thật chỉ nói ông nội hại chết nhà họ, không hề nhắc đến từ “gϊếŧ người”.
Khác biệt giữa hai từ này rất lớn đấy.
Tôi lập tức thấy phấn chấn trở lại.
“Vậy ông có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc năm xưa ông nội tôi đã làm gì hay không?”
Không cam lòng, tôi vẫn truy hỏi tiếp.
Nhưng tiên gia ấy dĩ nhiên không có sự kiên nhẫn.
“Muốn biết chân tướng thì tự tìm tiếp đi. Đừng làm kẻ vô dụng mà ngồi đấy khóc lóc nữa, lần sau tôi không rỗi hơi dỗ dành cậu đâu.”
Tiên gia lạnh lùng vứt lại một câu rồi biến mất.
Tôi lặng lẽ ngồi trong sân một lúc, đoạn liếc nhìn tà khí mẹ con ở cách đấy không xa.
Không có sự nuôi dưỡng của hồn thể, hai mẹ con ấy đã không còn khí tức nữa.
Tôi ngẫm nghĩ giây lát, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho ông Tôn.
“Sư phụ à, ở chỗ tôi có một người phụ nữ, sư phụ đến xử lý nhé.”
Lúc này tôi đang hư thoát rất nặng nề, nói chuyện cũng không được lưu loát. Tôi cúp máy ngay sau khi báo địa chỉ và để lại một lời nhắn.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân khoan khoái của ông Tôn đã vang lên ngoài cửa.
Tôi có thể nhận ra ông ấy đã vội vàng chạy đến đây, lúc vào cửa còn thở dốc.
“Ái chà, tên đồ đệ như cậu cũng khá đấy chứ. Nhưng dù gì chúng ta cũng là người tu đạo, sau này đừng nên làm mấy chuyện này thường xuyên quá…”
Ông ấy vừa bước vào cửa thì đã lẩm bẩm với vẻ mặt vui mừng. Nhưng còn chưa dứt lời, ông Tôn đã phải sửng sốt khi trông thấy tôi và tà khí mẹ con.
“Chuyện… chuyện gì thế này?”
Vẻ mặt của ông Tôn rất đỗi hoang mang.
Tôi mệt rã rời, chỉ tay vào hai mẹ con đang nằm dưới đất.
Không nói được câu nào.
“Tôi đã bảo mà, cậu làm gì mà tốt bụng như thế. Chuyện tốt thì không nhớ đến tôi đâu, nhưng chuyện xấu thì chắc chắn phải kéo tôi vào. Tà khí mẹ con mà cậu cũng gặp được, rốt cuộc cậu mệnh gì vậy hả?”
Niềm hy vọng đã tan tành, thế là ông Tôn bắt đầu giở giọng trách mắng.
Ông ấy dè dặt đến gần hai mẹ con ấy, tuy thấy đối phương không còn phản ứng nữa nhưng vẫn hơi lo lắng.
Sau khi lấy hai lá bùa vàng dán “bồm bộp” lên đầu của người mẹ và đứa trẻ kia, ông Tốn mới yên tâm vỗ vỗ tay rồi đi đến trước mặt tôi.
“Nhóc con, cậu khá phết, cương thi hung dữ vậy mà cũng chế ngự được.”
“Lại nặng hơn à?”
Tôi hỏi với giọng hơi căng thẳng.
Vừa mới thoát ra từ cõi chết, tôi thật sự không muốn phải liều mạng nữa đâu.