Phương Tuyết trông vô cùng nghiêm túc khiến tôi bỗng cảm thấy cạn lời.
“Bị tôi đoán đúng rồi phải không? Không ngờ nhìn anh đàng hoàng như vậy mà làm việc lại xấu xa như thế”.
Tôi im lặng khiến Phương Tuyết tưởng rằng tôi ngầm thừa nhận nên lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường.
Điều này khiến tôi hơi bất ngờ.
Nhìn vẻ ngoài của Tuyết Phương có thể thấy cô ta là người khá lăng nhăng, hiểu rõ những vấn đề của nam nữ nên tư tưởng phải cởi mở mới đúng.
Nhất là với những hành động của cô ta ngay lần đầu gặp mặt đã khiến tôi có ấn tượng không tốt về người phụ nữ này.
Nhưng thật không ngờ cô ta lại bảo vệ Liễu Nguyệt Như tới như vậy.
Xem ra mối quan hệ bạn thân giữa họ cũng có vài phần là thật lòng.
Như vậy thì tôi bỗng cảm thấy có chút hi vọng rồi.
“Phương Tuyết, sự việc không phải như cô nghĩ đâu. Đột nhiên Nguyệt Như đồng ý đính hôn với Uy Chính Thiên, chắc chắn có vấn đề nên tôi phải đích thân gặp Liễu Nguyệt Như để hỏi cho rõ ràng”.
“Cô có chịu giúp tôi không?”
Tôi giống như kẻ túm được cọng cỏ cứu mạng bèn nhìn Phương Tuyết với vẻ hào hứng.
Đồng thời còn giơ ngón tay vẫn chưa lành lặn của tôi ra trước mặt cô ta.
Hôm đó, để giải quyết vấn đề của nhà nhọ Phương thì tôi không chỉ suýt nữa mất ngón tay cái mà suýt nữa còn mất mạng.
Khi đó cô ta không hề đưa tiền thù lao như đã nói với tôi. Vậy thì khi nhờ giúp chuyện này, chắc cô ta sẽ không từ chối.
Quả nhiên, khi nhìn thấy ngón tay tôi, Phương Tuyết lập tức đồng ý với vẻ hào phóng.
“Có điều hiện tại chú Liễu nhìn anh không được thuận mắt cho lắm nên giờ tôi muốn đưa anh vào trong cũng khó. Anh đợi tới tối đi. Tối tôi sẽ nghĩ cách để anh vào”.
Phương Tuyết nháy mắt và kéo tôi đi.
Ngày hôm đó trôi qua thật chậm.
Sau khi ông Tôn đưa tay nải cho tôi thì không biết là ông ấy đã đi đâu.
Một mình trong nhà trọ nằm không được mà ngủ cũng không xong.
Thấy bực bội nên tôi dứt khoát ngồi dậy đi ra ngoài.
Đúng là ma xui quỷ khiến, tôi lại tới căn phòng có tà khí mẹ con trước đó.
Lần này đứng ngoài cửa tôi quan sát rất lâu.
Xem ra sau khi nhà họ Lâm qua đời thì nơi này luôn để không, bầu không gian dấy lên mùi cũ kỹ.
Tôi vô thức đẩy cửa bước vào.
Lúc này đang là buổi trưa, căn phòng được chiếu rất sáng.
Chiếc quan tài vẫn nằm giữa minh đường, nếu không phải nó được dán một tấm bùa của ông Tôn thì có lẽ tôi đã cho rằng tất cả những gì diễn ra trước mắt chỉ là một giấc mơ rồi.
Tôi lại quan sát kỹ càng.
Chẳng trách tôi không nhìn ra được phong thủy ở đây. Nếu đúng như ông Tôn nói, ở đây là con đường âm dương thì ngôi nhà này chính là nhà âm dương.
Nhà âm dương không thuộc trời, không thuộc đất, khí đi tới đây tự động tiêu tan nên không thể hình thành phong thủy.
Tôi đang quan sát chăm chú thì bỗng nghe thấy có người ở bên cạnh nói với mình.
“Cậu nhóc, cậu cũng tới xem nhà à?”
Tôi bị giọng nói đột ngột dọa sợ hết hồn bèn vội vàng quay đầu lại.
Tôi thấy một người đàn ông trung niên với vẻ mặt hiền từ đang đứng ở khu vực lạnh ngắt dựa vào bức tường trong sân.
Vừa nhìn thấy tôi, người đàn ông đã lập tức vẫy tay nhiệt tình.
“Cậu nhóc, cậu tới đây xem bức tường này đi, hình như có vấn đề đấy”.
Đột nhiên nghe ông ta nói vậy tôi bỗng cảm thấy tò mò bèn vô thức đi tới.
Tôi vừa đi vừa nghĩ, người đàn ông này vào từ khi nào vậy? Sao tôi không để ý thấy? Nhưng tôi nhìn thấy tam hỏa của ông ta vẫn còn thì biết có lẽ ông ta không phải ma quỷ gì.
Tôi vừa đi vừa nghĩ và tới gần ông ta lúc nào không hay.
Vừa bước tới nơi tôi mới phát hiện ra khuôn mặt người đàn ông này trắng tới mức ghê người. Nhất là ông ta còn đứng ở chỗ tăm tối và lạnh lẽo khiến cả người toát lên vẻ âm u, lạnh giá.
“Cậu nhóc, tôi tên Vương Cường. Gọi cậu tới là vì muốn hỏi cậu một chuyện, cậu nói xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
Ông ta nhìn tôi chăm chăm, cũng không nói chuyện liên quan tới bức tường mà chỉ hỏi giờ.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên mặt trời, rồi lại lấy điện thoại ra xem.
Vừa hay đúng mười hai giờ.
Tôi đang định lên tiếng thì bỗng có một bài tay thô ráp từ sau lưng thò tới bụm lấy miệng và mũi của tôi.
“Mấy giờ ông không biết xem sao? Tới từ đâu thì cút về đó, không đừng trách tôi không khách khí!”
Giọng nói của ông Tôn từ sau vọng tới. Hình như ông ấy giận lắm, miệng như chửi rủa và giọng nạt rất to.
Bị ông Tôn bật lại, người đàn ông trung niên không dám lên tiếng nữa chỉ đứng đó nhìn tôi chăm chăm.
Tôi nhất thời không hiểu. Ông Tôn đang làm gì vậy? Tôi định giằng tay ông ấy ra nhưng nào ngờ ông ấy khỏe tới mức bất ngờ, cứ thế kéo tôi tới gần chỗ quan tài đen rồi mới dừng lại.
“Không có việc gì thì đừng trả lời lung tung. Nếu như tôi đến muộn thì có lẽ cậu đã đi chầu Diêm Vương rồi đấy!”
Ông Tôn buông tay, tức giận trừng mắt với tôi.
Tôi bỗng cảm thấy khó hiểu khi bị giáo huấn như vậy.
Người đàn ông trung niên đó trông giống người bình thường, lẽ nào tôi nói với ông ta vài câu lại bị mất mạng được sao?
“Sư phụ, tôi chưa yếu đuối tới mức nói chuyện với người ta vài câu là bị mất mạng chứ?”
Ông Tôn thấy tôi ngu ngốc lại không tin mình nên trừng mắt với tôi.
“Người sao? Mở to mắt của cậu ra mà xem, đó là người sao?”
“Chẳng lẽ lại không phải?”
Tôi không phục bèn quay lại nhìn phía bức tường một lần nữa. Người trung niên vẫn còn đó nhưng đôi mắt đã trở nên ai oán, âm u hơn.
“Ông xem tam hỏa của ông ta cháy mạnh như vậy, không phải là người thì là gì?”
Tôi bất bình nói. Tôi có mắt âm dương, hơn nữa tam hỏa chính là mấu chốt chứng mình một người còn sống hay đã chết.
Về điểm này có lẽ ông Tôn không phản đối mà.
Nào ngờ, ông Tôn chỉ cười lạnh với tôi.
“Cậu có mắt âm dương là rất tốt, nhưng chính vì có mắt âm dương nên khiến cậu lơ là.
Lúc này tôi mới phát hiện ra trên mắt ông Tôn có hai chấm máu đỏ.
“Nếu cậu không phục thì lại gần mà xem. Lần này cậu chỉ nhìn tam hỏa của ông ta thôi, và nhớ kỹ dù ông ta có nói gì thì cậu không được đáp lời”.
Tôi hiểu ông Tôn đang định khiến tôi trải nghiệm để trưởng thành hơn.
Nhưng tôi cũng tin vào mắt của mình. Nếu đối phương là con người thì tôi cũng chẳng có gì phải sợ.
Nghĩ vậy, tôi lại đi về phía người đàn ông trung niên.
Thấy tôi đi tới, người đàn ông trung niên với khuôn mặt ai oán lại bật cười như hoa.
“Cậu nhóc, tôi thấy cậu là người tốt, cậu có thể giúp tôi không?”
Lần này, người đàn ông trung niên lại thay đổi một vẻ mặt khác. Ông ta nhìn tôi với vẻ đáng thương và cầu xin tôi.
“Cái hộp này tôi bưng mệt quá, cậu có thể cầm giúp tôi một lúc không?”