Cầm điện thoại một hồi lâu. Đúng lúc tôi nới lỏng cảnh giác và mất kiên nhẫn thì một giọng nói quỷ dị, âm u từ điện thoại đi vào tai tôi.
“Trương Ly, mày chết chắc rồi”.
Giọng điệu bất thình lình vang lên như đâm xuyên vào tai tôi khiến tôi suýt nữa thì rơi điện thoại.
“Phương Thiên Vỹ sao?”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Giọng nói này nghe có phần kỳ lạ nhưng vẫn giống giọng của Phương Thiên Vỹ.
“Há há há”.
Lại là một tràng cười quỷ dị.
Nghe thấy điệu cười như bị thần kinh trong điện thoại kia đúng là ít nhiều khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Phương Thiên Vỹ bị làm sao vậy? Công ty của mình bị sụp mà ông ta còn cười được sao?
Nhưng không đợi tôi hỏi rõ thì đầu bên kia đã tắt máy. Tôi gọi lại thì không có ai bắt máy nữa.
Cú điện thoại này càng khiến tôi cảm thấy bất an.
Suy nghĩ một hồi, dù sao tôi cũng không vào khu vực tòa nhà được, nhìn thì cũng chẳng nhìn ra được gì nên chi bằng về nhà trước rồi tính.
Về tới nơi ở, vừa bước vào cửa thì ông Tôn báo tôi là Liễu Nguyệt Như đã tỉnh lại.
Tuy nhiên cô ấy vẫn như người mất hồn, có nói gì cũng không có phản ứng, cứ nằm im như thế.
Nhìn đôi mắt lanh lẹ, xinh đẹp trước kia của Liễu Nguyệt Như giờ giống như một cái động vô thần, tôi bỗng cảm thấy đau lòng tới mức không nói nên lời.
Mất linh hồn một thời gian dài thì ít nhiều đều bị tổn thương. Và sự tổn thương trực tiếp nhất chính là mất đi ý thức.
Nếu không nhanh chóng lấy lại linh hồn cho Liễu Nguyệt Như thì e rằng rất nhanh thôi, cô ấy sẽ không còn nhận ra tôi nữa.
“Sư phụ, tôi muốn tới nhà họ Uy một lần nữa”.
Tôi nóng ruột lắm, giờ đây nhà họ Phương xảy ra chuyện lớn như vậy, đến cả biệt thự, công ty đều bị sụp đổ, điều đó đồng nghĩa với việc nhà họ Phương đang ở đỉnh cao thịnh vượng bỗng bị rơi xuống đáy vực.
Vậy thì nơi tiếp theo bị sụp đổ có lẽ sẽ là biệt thự nhà họ Liễu.
Dù tôi không hiểu tại sao lại như vậy nhưng linh hồn của Liễu Nguyệt Như còn ở nhà họ Uy ngày nào thì tôi còn không yên tâm ngày đó.
“Cậu điên à? Mới thoát chết rời khỏi nhà họ Uy mà giờ lại muốn nộp mạng tiếp à? Cậu tưởng rằng lần nào cậu cũng may mắn có thể chuyển nguy thành an được sao?”
Ông Tôn nghe thấy tôi muốn tới nhà họ Uy thì trợn tròn mắt, bộ dạng thật chỉ muốn tát cho tôi một bạt tai.
“Lần trước cậu có ấn tỳ hưu, lớ ngớ phá vỡ được trận pháp Quỷ Vạn Khốc. Giờ ấn tỳ hưu đã bị phá hủy, cậu lấy cái gì để đấu với nhà họ Uy đây?”
Nghe ông ấy nhắc tới ấn tỳ hưu, tôi lập tức sà tới trước mặt ông ấy cười hi hi.
“Sư phụ, sự phụ nói xem, ông đã nhận tôi làm đệ tử rồi thì có phải cũng nên tặng tôi một món pháp bảo gì đó không?”
Ông Tôn bị câu nói của tôi trêu tức tới mức bật cười.
“Da mặt cậu làm bằng vữa xi măng đấy à? Làm hỏng bao nhiêu pháp bảo của tôi rồi, vậy mà còn dám chìa tay ra xin sao?”
Tôi biết là lời nói của tôi thuộc dạng lầy lội nhưng tôi cũng biết nếu không có pháp bảo của ông Tôn thì tôi khó mà giữ được mạng sống của mình.
“Pháp bảo thì không có. Cậu nghe lời tôi đi, giờ cậu không thể tới nhà họ Uy được. Đi chỉ có nước chết, đến cả tôi cũng không cứu nổi cậu đâu”.
Lần này ông Tôn nhất quyết không cho tôi động tới nhà họ Uy.
Tôi mà còn làm loạn thì không chỉ là việc tự mình tìm đường chết một cách công cốc, mà khi mạng đã không còn thì lấy gì ra để cứu Liễu Nguyệt Như, rồi làm sao để tìm được chân tướng? Thấy không thể động vào nhà họ Uy nên tôi đành nói với ông Tôn về chuyện tòa cao ốc Phương Viên.
“Hơn trăm thi thể cơ à?”
Ông Tôn nghe tôi nói sơ qua về tình hình thì hỏi tôi với vẻ kinh hãi.
“Nghe nói là có hơn trăm xác chết nhưng chẳng ai được tận mắt nhìn thấy cả”.
Mặc dù người tài xế và ông chủ siêu thị đều nói là rất nhiều người chết, nhưng rốt cuộc có nhiều như vậy hay không thì chưa ai đếm thử bao giờ.
“Lẽ nào đại trận thống trị thiên hạ đã được khởi động rồi sao?”
Thần sắc ông Tôn trở nên khó coi.
“Không được, tối nay chúng ta phải đi xem sao”.
“Nhưng để Liễu Nguyệt Như một mình cũng không được mà”.
Ông Tôn đi cùng tôi đương nhiên là ổn thỏa nhất nhưng giờ đây Liễu Nguyệt Như như một người thực vật mất đi ý thức, nếu cả hai chúng tôi đều không ở cạnh thì ai sẽ bảo vệ cô ấy?
“Không sao, có cái quỷ thai mà”.
Lời nói của ông Tôn khiến tôi không hiểu.
Trước đó quỷ thai này định tấn công Liễu Nguyệt Như, sao giờ lại để nó bảo vệ cô ấy chứ?
“Tôi phát hiện ra cái thứ đó chỉ có phản ứng với máu của cậu, nên tôi đã dùng máu của cậu hạ bùa nó rồi, khá giống như bùa mẹ con ấy. Nếu như Liễu Nguyệt Như xảy ra chuyện gì thì nó cũng sẽ bị câu diệt thần hồn”.
Thấy tôi vẫn không yên tâm, ông Tôn bèn vỗ vai tôi.
“Yên tâm đi, hiện tại ngôi nhà này của chúng ta không có thứ gì tà ma dám tới gần đâu”.
Ông Tôn nói không rõ ràng, tôi cũng không kịp hỏi kỹ.
Hai chúng tôi ăn cơm sớm, đợi khi trời tối bèn đi về phía tòa cao ốc Phương Viên.
Còn về vấn đề tại sao phải hành sự vào buổi tối thì nói theo cách ông Tôn chính là đêm hôm khuya khoắt dễ hành động.
Ở chỗ đó xảy ra chuyện lớn như vậy đương nhiên ban ngày sẽ có rất nhiều người tới hóng hớt nên cảnh sát cho canh chừng rất nghiêm ngặt.
Buổi tối thì khác.
Phàm những nơi có người chết đều được gọi là hung trạch, hung địa. Trong mắt người dân bình thường, những nơi như vậy thường có ma vào buổi tối nên nếu có thể thì họ sẽ tránh càng xa càng tốt.
Ông Tôn đã nhắm trúng vào điểm đó nên mới lén luồn vào đào thi thể nhân lúc trời tối không có người và khi cảnh sát buông lỏng cảnh giác.
“Không thể chỉ nghe lời người khác nói được, tôi phải tận mắt nhìn thấy mới có thể khẳng định xem rốt cuộc nó có giống những gì tôi nghĩ hay không”.
Chúng tôi vừa nói vừa đi tới nơi.
Quả nhiên, đúng như những gì ông Tôn dự liệu, ban ngày ở đây ồn ào náo nhiệt, cảnh sát cũng canh chừng ở xung quanh rất đông.
Nhưng tới lúc này thì bốn bề vô cùng im lặng, đến ngay cả những người canh chừng của cảnh sát cũng không biết trốn đi đâu hết.
Tôi thầm cảm thấy rùng mình.
Đêm hôm đúng là dễ làm việc nhưng cũng rợn người lắm.
Hơn nữa giờ việc mà chúng tôi làm lại còn là đào thi thể!
“Cậu đừng lên tiếng, lẳng lặng đi sau tôi là được. Ngoài tôi ra, bất cứ ai nói chuyện cậu cũng mặc kệ, gọi tên cũng không được đáp lại”.
Sợ tôi xảy ra chuyện, ông Tôn không yên tâm nên đã dặn dò tới ba lần.
Tôi cười thầm ông cụ này đúng là chuyện bé xé ra to.
Đi được một lúc, ông Tôn bèn dừng lại chỉ tay về phía trước ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
Ông Tôn hết sức nhanh nhẹn và có lẽ người chôn trước đó cũng chỉ để đối phó nên chôn khá nông, vì vậy chỉ cần vài nhát đào là thứ được chôn trong đống đổ nát đã lộ ra.
Dù tôi đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi một cái cổ không có đầu đột ngột xuất hiện trước mặt thì tôi vẫn sợ tới mức suýt nữa thì bay mất hồn vía.